Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Nhìn tình cảnh này, tròng mắt Tuyết Phong xẹt qua lãnh ý không tên, thở dài, nằm mơ cũng không nghĩ tới Mộng Tử Nhan sẽ trở nên đê tiện như vậy, dám ép bức Tư Đồ Thấm... Bình phục nỗi lòng, đạm mạc nói: "Mộng Tử Nhan, ngươi biết rõ mục đích ta tới đây, mau giao Thấm quý phi cho ta."
Mộng Tử Nhan hơi nhíu mày, đảo mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tư Đồ Thấm, đáy mắt mang theo phức tạp, bỗng dưng cười với Tuyết Phong: "Một khắc trước, ta xác thực muốn thả nàng, thời khắc này, ta thay đổi chủ ý. Tuyết Phong, nếu ngươi muốn cứu nàng, hãy đáp ứng ta một điều kiện."
"Hà tất làm điều thừa, Thấm phi nương nương nguyên bản thuộc về hoàng cung, ngươi chiếm đoạt thân thể nàng, còn dám quang minh lẫm liệt yêu cầu điều kiện, buồn cười." Tiếng nói thanh nhuận truyền đến từ chân trời, bạch sam bay lượn, Mộc Thủy Vân thung nhiên bay xuống, mũi chân mềm mại điểm, vững vàng đứng bên người Tuyết Phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộng Tử Nhan, màu sắc và khí tức tuần hoàn quanh thân, rõ ràng là tiên lực tím nhạt.
Vẻ mặt trắng xám của Mộng Tử Nhan xẹt qua một tia âm lệ, nàng cho rằng đêm nay sẽ cùng Tuyết Phong đơn độc quyết đấu, không nghĩ tới Mộc Thủy Vân này một tấc cũng không rời Tuyết Phong, mới vào tiên cấp lại dám làm càn trước mặt nàng, lẽ nào có lý đó?
Lửa khói màu đen bỗng dưng hiện lên, tung bay hình thành một mũi tên sắc bén, rõ ràng là từ ngay phía trước xuất kích, Mộc Thủy Vân cảm thấy khí lực tà tứ phi toa từ bốn phương tám hướng, cấp tốc tàn nhẫn mang theo niệm lực mạnh mẽ, hắc ám ẩn hàm vô tận tiên lực, tím pha đen lẫn lộn bay lượn, đã tới trước mặt.
Tuyết Phong lạnh nhạt nhướn mày điểm ngón tay, hào quang tím tự xuân thuỷ phóng ra, hóa thành vệt tím chặn trước mặt vây lấy nàng và Mộc Thủy Vân, phịch một tiếng, ánh sáng tím đen tàn nhẫn gặp phải tử mang cách trở liền tán loạn, hai người bình an vô sự.
Mộc Thủy Vân nhíu mày, chân đạp một bước, thân hình như thanh phong bay tới bên Tư Đồ Thấm, một phát bắt được bả vai nàng, Mộng Tử Nhan xông đến, phi thân lui lại, chuỗi động tác phát sinh trong chớp mắt, nàng lôi kéo Tư Đồ Thấm bay về phía chân trời, có sức mạnh cường liệt bám theo.
Phịch một tiếng! Hắc diễm lập tức hóa thành vô hình, tiêu tán trong trời đất.
Điều này giúp Mộc Thủy Vân triệt để ẩn vào tầng mây, tóc bạc phấp phới, Tuyết Phong ôm ngực, tao nhã rút lui trong gió, con ngươi đen nhìn chằm chằm nữ tử xông tới, phong thái thản nhiên căn bản không thèm để ý Mộng Tử Nhan truy mãnh, nàng không có ý định xuất kích, mà chỉ lẳng lặng nhìn đối phương: "Ta nói rồi, nếu như ngươi động nàng nửa phần, ta tuyệt không buông tha ngươi. Hôm nay ta không nghĩ ra tay, hy vọng trong lòng ngươi ghi nhớ tình bạn ngày xưa, đừng đối địch với Thủy Vân nữa."
"Tình bạn? Ngươi thật là tàn nhẫn. Thứ ta muốn, ngươi vẫn luôn rõ ràng, nhưng khắp nơi tránh ta. Trăm nghìn năm qua, số lần ta thấy ngươi đều là có hạn. Tà Minh là vậy, Thiên Tông cũng là vậy. Ngươi biết cảm tình không chiếm được đáp lại có bao nhiêu khổ sao? Ta thậm chí hoài nghi ngươi có thật sự yêu Nguyệt Lạc hay không. Nếu không phải vậy, vì sao sau khi sống lại không gặp nàng rồi yêu người khác, tình cảm này của ngươi không khỏi quá phù phiếm." Mộng Tử Nhan bình tĩnh nhìn nàng, ngữ khí châm chọc.
Tuyết Phong lạnh nhạt nói: "Không cần nắm Nguyệt Lạc đến kích ta, ngươi không có tư cách bình luận tình cảm ta dành cho nàng, càng không có quyền lợi nghi vấn tình ý ta dành cho Thủy Vân."
"Linh hồn nguyên châu đây, ngươi cũng không muốn sao?" Mặt Mộng Tử Nhan lạnh lẽo, bàn tay trắng xám hướng lên, một ngọn lửa đen thiêu đốt một viên Linh châu óng ánh, chính khí màu vàng đã sớm bị khí tức tà ác bao phủ, áp chế gắt gao ở trung tâm, Linh châu trên tay nàng lúc này, hoàn toàn là một lọ chứa tà khí đen tuyền nội liễm.
Tuyết Phong ngưng mắt: "Ngươi muốn thế nào?"
Mộng Tử Nhan cười tà tứ, bình tĩnh nói: "Ngươi nên biết được làm thế nào, ta biết ngươi hứng thú với Linh châu, bằng không cũng sẽ không mượn Huyết Phật châu của Mộc Thủy Vân đến thu thập Linh châu. Nói thật, viên Linh châu ở trên tay ta xác thực vô dụng, một viên Linh châu, uy lực quá nhỏ, không đủ để ta khôi phục nguyên thần. Ta và ngươi ước định, đêm trăng tròn tháng sau, ta sẽ chờ ngươi ở Thiên Sơn. Nếu như ngươi thắng, ta liền hai tay dâng Linh châu, nếu như ngươi thua, ta muốn ngươi vĩnh viễn bồi tiếp ta."
Tuyết Phong cười lạnh: "Ngươi nói như ngươi rất chắc chắn, thâm giao nhiều năm, ngươi xác thực hiểu ta rất rõ."
"Đối với người mình yêu thích, ta đương nhiên phải thấu hiểu tập tính và phong cách làm việc của nàng, tính cách cuồng ngạo lăng bá đã có từ khi ngươi sinh ra, bất luận ngươi thay đổi thế nào, đều sẽ không mất đi bản chất. Ngươi sống lại không phải vì tập hợp đủ Linh châu, tái tạo Tà Minh sao? Hiện tại có cơ hội tốt như vậy, ngươi nên đáp ứng đi." Mộng Tử Nhan híp mắt cười, nàng chỉ nói muốn Tuyết Phong bồi tiếp nàng, không liên quan đến Mộc Thủy Vân, nàng hiểu rõ Tuyết Phong, chuyện này, Tuyết Phong nhất định sẽ đáp ứng, dù sao, bảy viên Linh châu không trở về vị trí cũ, thánh quang Xá Lợi khó thức tỉnh, Tà Minh Chi Giới càng thêm không thể quật khởi, còn có một bí mật, nàng ấy muốn Mộc Thủy Vân ở đây, cũng sẽ liều lĩnh đáp ứng điều kiện này.
Tuyết Phong hai mắt thâm thúy, rơi vào suy nghĩ, một lúc lâu nói: "Ta cùng ngươi ước định. Nhưng vì sao ở Thiên Sơn?"
"Bởi vì nơi đó có cố nhân." Mộng Tử Nhan câu môi cười, tròng mắt âm lãnh xẹt qua một tia thâm thúy, dáng người hơi động, đã biến mất ở không trung.
Nàng không muốn rời khỏi Tuyết Phong, nhưng hiện nay, Tuyết Phong