Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Cảm khái như thế làm chi?" Tuyết Phong mím môi cười, giơ tay phất nhẹ, thuỷ văn màu tím xoay tròn dưới thân hai người, tiên khí thuần khiết cẩn thận tinh chế mái tóc mềm mại, đỏ sẫm long lanh cùng trắng bạc hoa lệ đan xen nhau dưới ấm noãn dương, hình thái duy mỹ phong hoa, tiên khí xẹt qua đỉnh đầu tiêu tan không gặp, giờ khắc này, các nàng không hề buồn ngủ, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, tinh thần dồi dào, y phục sạch sẽ vô trần như mới.
Hô hấp bầu không khí sáng sớm, hai người muốn nị một hồi, đằng xa truyền đến một tia sóng gợn, một bóng đen đạp không vụt tới.
Chờ thấy rõ tướng mạo người tới, Mộc Thủy Vân hơi run run, cư nhiên là hắn.
Tuyết Phong một lần nữa gắn mặt nạ lên, buộc chặt thắt hông Mộc Thuỷ Vân, điểm mũi nàng một chút, sẵng giọng: "Hoa đào của nàng đến rồi kìa."
"Cái gì mà hoa đào của ta, tuyệt đối không thể nào." Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ đảo mắt.
Người đã bước lên lăng nhai, cúi người quỳ gối trước mặt Mộc Thủy Vân chắp tay nói: "Thuộc hạ phụng mệnh Vương gia, đến tiếp Quận chúa trở về vương phủ."
"Làm phiền ngươi chuyển cáo Vương gia, Thủy Vân còn có chuyện phải làm, không thể trở về nơi đó. Hoàng quyền vinh quý quá mức ràng buộc, người như ta căn bản không thích ứng sinh sống ở vương phủ. Danh phận Quận chúa này cũng không cần nữa." Mộc Thủy Vân than thở, Tuyết Phong không thích Diệp Cổ cách nàng quá gần, nàng không thể làm gì khác hơn là nuốt lời, việc ở hoàng lăng đã qua, nàng không cần thiết ở lại hoàng triều làm Quận chúa, nàng thật sự hổ thẹn, lúc trước, nàng lợi dụng tình cảm của Diệp Cổ, hiện tại chỉ hy vọng, hắn đừng trách móc nàng.
Tuyết Phong vỗ nhẹ vai nàng, ra hiệu nàng không nên bị tâm tư khó khăn quấy nhiễu.
"Vương gia sớm đoán được Quận chúa sẽ chọn lựa như vậy, ngài ấy kêu ta nói cho ngài, liên quan đến Phong Sơn Hàng Ma Trận ở Dược Tiên Cốc, ngài nhất định phải trở lại bàn bạc kỹ càng thêm." Phong Trú quan sát dung nhan và mái tóc của nàng, trong lòng giật mình không thôi, bởi vì khoảng cách gần, hắn cảm nhận được trong cơ thể nàng tản ra lệ khí, đó là cỗ khí lực mạnh mẽ từ đan điền, nếu Mộc Thủy Vân không áp chế nó, lấy tu vi của hắn, căn bản không thể cùng nàng duy trì khoảng cách ngắn như thế.
"Phong Sơn Hàng Ma Trận?" Mộc Thủy Vân kinh ngạc nói.
Phong Trú nói: "Quận chúa còn chưa biết đi, Cốc chủ Dược Tiên Cốc đã bế quan mấy ngày, chiều nay xuất quan đã mời ba vị tiên tôn Thất Tiên Phong bố trí Huyễn Tiên Trận phong ấn sau núi, tên là Phong Sơn Hàng Ma Trận. Người ngoài không biết hắn muốn làm gì, nhưng Vương gia chỉ nhìn một chút liền rõ ràng. Ngài ấy biết ngài muốn chiếm Linh hồn nguyên châu ở Dược Tiên Cốc, nhất định đến Dược Tiên Cốc cướp đoạt. Nhưng ba vị tiên tôn kia quá mạnh, Phong Sơn Hàng Ma Trận một khi mở ra, chính là trận pháp cương mãnh ác liệt nhất trong thiên hạ. Nếu Quận chúa và Tuyết Phong cô nương xông trận, chẳng những không đoạt tới Linh châu, có thể sẽ lưỡng bại câu thương, để người hữu tâm sau lưng có cơ hội lợi dụng."
Người hữu tâm đương nhiên là Thanh Vũ Lâu, Mạc Vô Hoan không chỉ dòm ngó Linh hồn nguyên châu, hơn nữa sau khi Huyết Phật châu và Mộc Thủy Vân hòa làm một thể, càng thèm nhỏ dãi bắn ánh mắt về phía Mộc Thủy Vân, lần này đoạt châu thành công thì tốt, nếu thất bại, ba thế lực trúng thương, Thất Tiên Phong và Dược Tiên Cốc đối với Thanh Vũ Lâu uy hiếp tầng tầng, nếu hai kình địch bị tổn thất, Mạc Vô Hoan khẳng định nằm mơ cũng cười tỉnh, huống chi mục đích của hắn là Mộc Thủy Vân, nhất tiễn song điêu, quả thật là đĩa bánh to lớn nhất thiên hạ.
Tuyết Phong rơi vào trầm tư, Diệp Cổ tâm tư chu toàn, đáng tiếc, nàng sẽ không để cho Thủy Vân và hắn tiếp xúc nửa điểm, bên môi hiện lên trào phúng: "Phong Sơn Hàng Ma Trận, hừ! Nhân tính đạo nghĩa trước mặt, đến tột cùng ai là ma, rõ ràng trong lòng."
Phong Trú không hiểu ý của Tuyết Phong, hắn đưa mắt chăm chú nhìn Mộc Thủy Vân, lấy tình đả động: "Quận chúa, Vương gia đối với ngài một mảnh thâm tình, ngay cả thuộc hạ cũng biết. Ngài ấy nhất định sẽ tuân theo ý nguyện của ngài, nếu ngài không muốn bị hoàng quyền ràng buộc, ngài ấy sẽ thả ngài tự do. Nhưng tiền đề là phải liên thủ đột phá Hàng Ma Trận ở Dược Tiên Cốc, Phong Trú xin ngài hãy trở về."
Mộc Thủy Vân than thở: "Xem ra Vân Ngũ Châu hận ta lắm, lại bố trí trận pháp khổng lồ như vậy. Hết cách, là người không phải ma, ta có thể nào lùi bước."
Phong Trú vui vẻ nói: "Xin Quận chúa theo thuộc hạ trở về vương phủ."
"Thủy Vân?" Tuyết Phong cau mày không thích.
Mộc Thủy Vân động viên nắm chặt tay nàng, tiến đến bên tai nàng, nói: "Chỉ là thấy một mặt thôi, không ngại. Nàng yên tâm, ta chắc chắn không cho hắn có cơ hội lợi dụng. Dù sao Dược Tiên Cốc là bốn tiên tôn, chúng ta chỉ mới hai người, nếu thêm Diệp Cổ, phần thắng cũng có thêm một phần. Cũng không phải sợ bọn họ, mà là phải giảm tổn thương xuống mức thấp nhất. Hơn nữa, nghe tên Hàng Ma Trận có vẻ rất bá đạo, ta có chút hứng thú muốn thấu hiểu một phen, cái này ta nghĩ Diệp Cổ có thể giải thích."
Mộc Thủy Vân nói vậy, Tuyết Phong muốn ngăn cản cũng không có cớ, trở tay nắm chặt tay nàng, híp mắt cắn răng nói: "Nàng đó. Nếu để hắn chiếm tiện nghi, xem ta trừng trị nàng thế nào."
"Được rồi, một ngón tay của nàng ta còn không chịu nổi, làm sao có thể chịu đựng mấy chiêu khác a, nàng nói đúng hay không?" Ánh mắt Mộc Thủy Vân lập loè vận ý, lúc nãy kịch liệt như vậy, ba ngón hơn một ngón, đánh đến nàng tan xác.
Một tia kinh ngạc xẹt qua đáy mắt, Tuyết Phong đánh giá nàng chốc lát, híp mắt cười: "Nàng biết là tốt rồi."
Khí tức ám muội không minh bạch sinh sôi lúc ánh mắt hai người giao nhau, Phong Trú kinh ngạc, rồi lại như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Hoàng hôn buông xuống, nắng chiều xuyên thấu tầng mây mỏng manh như sương, vầng sáng mờ nhạt như đôi tay ôn nhu tay vỗ về trên khuôn mặt nam tử.
Dung nhan tuấn mỹ, trước sau như một mang theo ôn sắc, Diệp Cổ chắp tay, thu