Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Ta không lừa nàng, việc ở Dược Tiên Cốc đều là thật. Chỉ có điều trước đó, ta muốn biểu đạt tâm ý của mình với nàng. Thủy Vân, nàng xưa nay không cho ta cơ hội. Lần này, ta nghĩ nàng sẽ thay đổi quyết định." Diệp Cổ vuốt mu bàn tay, lưu lại độ ấm của Mộc Thủy Vân, đáy lòng tự giễu, hắn có phải là quá đáng thương, muốn có được một người, nghĩ tới điên cuồng như thế.
"Ta không rảnh ở đây cùng ngươi náo! Diệp Cổ, nếu như Tuyết Phong có nửa điểm tổn thương, ta tuyệt không buông tha ngươi." Mộc Thủy Vân lạnh lùng nói liền muốn rời khỏi nơi này, trước mắt loáng một cái, Diệp Cổ vững vàng che trước mặt nàng, nàng lạnh nhạt hỏi: "Chẳng lẽ, ngươi muốn động thủ với ta?"
"Không. Ta chỉ muốn nàng yên lặng một chút, dùng tâm tư trầm tĩnh, hảo hảo suy nghĩ tình ý của ta đối với nàng." Diệp Cổ đứng chắp tay, vóc người thon dài dưới ánh trăng có vẻ cô tịch tiêu điều.
"Không cần!" Mộc Thủy Vân muốn đi, lại bị hắn ngăn cản, khí nộ liều lĩnh ra tay với hắn.
Một mảnh sương mù tràn ngập, ẩn hàm chất gì đó, Mộc Thủy Vân giật mình, trước mắt đã rơi vào hắc ám, đan điền mạnh mẽ rung động, thân thể co quắp như bùn nhão.
Diệp Cổ ôm lấy thân thể nàng, ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm dáng dấp nàng hôn mê, lẩm bẩm: "Đối phó tiên cấp, chỉ có Tuyệt Hồn Tán độc nhất vô nhị mới ngăn được. Thủy Vân, nàng chớ có trách ta, ta cũng là quá muốn giữ lại nàng, cho nên không thể không làm như vậy."
Ánh trăng sái tung, tử quang bạo phát ở chân trời.
Hai bóng đen lơ lửng trên chín tầng trời, áo đen thùng thình đi kèm mái tóc thật dài điên loạn bay, khuôn mặt của bọn họ ẩn nấp dưới vành nón, chỉ lộ ra con ngươi lấp loé, xuyên thấu qua tầng mây che chắn, chăm chú nhìn bóng hình yểu điệu kia.
Ánh bạc khuếch tán, mông lung nhàn nhạt tiêu tan, áo đen và trời đêm hòa làm một thể, biểu lộ ra phong hoa, Tuyết Phong cầm cung bạc, hai mũi tên tuyệt thế sắc bén lẳng lặng chĩa vào hai người, lạnh lùng nói: "Một đường dây dưa không ngớt, các ngươi không mệt, bổn tọa mệt."
"Trời tối người yên lẻn vào đại nội hoàng cung, ngươi quá không đem hoàng triều để ở trong mắt." Một tên châm chọc, tựa hồ đối với tư thế Tuyết Phong giương cung bắn tên không lưu tâm, cùng là đỉnh cao, hai đấu một, nàng còn có cơ hội thoát thân sao?
"Hoàng triều? Hahaha! Là cái rắm gì?" Tuyết Phong cuồng tiếu.
"Làm càn!" Kẻ khác vỗ một chưởng.
Mũi tên trong phút chốc bắn ra, ẩn hàm quang hoa, hai cỗ lực lượng xung kích, ầm một tiếng, tầng mây bị khí lực cứng rắn bạo phát đánh tan.
Dựa vào mây mù bạo phát, Tuyết Phong không ham chiến, vung tay, không gặp bóng người.
Hai người kia không có dự định đuổi theo, bọn họ ngóng nhìn ánh trăng, tròng mắt xẹt qua một tia thâm thúy, xem ra sự tình quả thật là dựa theo kế hoạch của Vương gia, thuận lợi tiến hành.
Mây mù khuếch tán, ánh trăng tái hiện.
Tuyết Phong trở lại vương phủ, nhưng không nhìn thấy Mộc Thủy Vân, trong lòng cả kinh, quanh thân toả ra quang hoa, mơ hồ lộ ra nộ diễm, khí lực bao trùm toàn bộ vương phủ, ngay cả trên trời dưới đất đều tìm tòi một lần, nhưng không chạm được khí tức của Mộc Thủy Vân, nàng băng lãnh nhìn chằm chằm Diệp Cổ, gằn từng chữ: "Đừng để cho ta lặp lại lần thứ hai, ngươi giấu Thủy Vân ở đâu rồi?"
Diệp Cổ tao nhã ngồi trên chủ tọa, giống như không có cảm nhận được khí lưu lệ sương xung kích, hắn nhàn nhã bắt chéo hai chân, nhẹ nhàng phủi tro bụi trên áo choàng: "Ngươi còn không biết đi, sau khi ngươi đi, ta hướng Thủy Vân bày tỏ cõi lòng. Nàng đã đồng ý làm Vương phi của ta, đồng thời, cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt. Nàng không muốn thấy ngươi, ta liền đưa nàng đến chỗ khác nghỉ ngơi. Nàng giờ khắc này rất tốt, ngươi có thể rời đi."
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin?" Tuyết Phong quát lạnh, dáng người hơi động, năm ngón tay đã bấm ở cổ Diệp Cổ.
Diệp Cổ mở to mắt, đáy mắt không thể tin tưởng, mãi đến tận yết hầu truyền đến một trận đau đớn, hô hấp không thông thuận mới tiếp nhận sự thật này, hắn không nghĩ tới động tác của Tuyết Phong lại nhanh như vậy, cùng là tiên cấp, nàng vào đỉnh cao đã lâu, mình không phải là đối thủ của nàng, có điều, Thủy Vân trong tay, không tin nàng sẽ liều lĩnh giết mình.
"Nói. Thủy Vân ở đâu?" Tuyết Phong lạnh lẽo nheo mắt, sát ý nháy mắt bao trùm toàn bộ địa vực, cũng đe dọa tính mạng của Diệp Cổ, kinh mạch đều bị tiên khí áp chế, chân khí bên trong đan điền tự nhiên không dùng được, nhìn hắn còn hung hăng thế nào.
Đối với khí thế uy lẫm của Tuyết Phong, Diệp Cổ bái phục chịu thua, nhưng hắn nở nụ cười, trong nụ cười tán lộ âm lệ: "Ngươi giết ta, vĩnh viễn sẽ không biết Thủy Vân ở nơi nào. Chỗ đó quá mức âm lãnh ẩm ướt, nàng trúng Tuyệt Hồn Tán, đan điền không cách nào vận chuyển chân khí, không biết có thể chờ ngươi đến cứu không đây?"
Hô! Lửa giận hừng hực sôi trào đáy mắt, đôi đồng mâu lạnh lẽo nhiễm sát ý, Tuyết Phong uấn nộ, lao nhanh qua, tay bấm cổ hắn đột nhiên nắm chặt, phịch một tiếng, Diệp Cổ bị nàng ném ra ngoài, thân thể như diều đứt dây, mạnh mẽ va vào vách tường, rơi trên mặt đất.
Hộ vệ vương phủ nghe tiếng nổ vang, vọt ra, sợ hãi nhìn tình cảnh này, Vương gia bị nữ nhân này đánh thành như vậy? Trong lòng bọn họ đều đang run rẩy, Phong Trú và Sơn Hà đầu tiên xông lên trên, lại bị Tuyết Phong một chưởng vỗ bay.
Nhìn Diệp Cổ dáng dấp chật vật, Tuyết Phong tàn nhẫn nói: "Nếu ngươi không nói, ta sẽ đến hoàng cung thăm hỏi Hoàng đế. Ta cũng muốn biết giữa ca ca ruột thịt và Thủy Vân, ai có địa vị cao hơn trong lòng ngươi."