Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Hắc diễm hừng hực quanh thân, thân hình Mộng Tử Nhan liền biến thành thực thể, không còn hư huyễn, mà là nắm giữ thuỷ tổ lực đồng thời tái tạo thân thể, dáng người hơi động, chậm rãi bay lên không, âm lãnh nhìn Mộc Thủy Vân: "Cho dù oán lực của ngươi mạnh mẽ, nhưng có thể đối kháng thuỷ tổ sao? Ngươi đoạt Tuyết Phong của ta, ta liền để ngươi nếm thử tư vị hồn phi phách tán."
Hỏa diễm đùng đùng bạo phát trong lòng bàn tay, dưới vẻ mặt âm lệ của Mộng Tử Nhan, như mọc ánh mắt cấp tốc hướng Mộc Thủy Vân lao đi.
Tuyết Phong nhịn đau vội vã ra tay, lại bị Mộc Thủy Vân nắm lại, chỉ thấy nàng vung tay áo, ngọn lửa đỏ sẫm lập tức phi kích.
Ầm! Đất trời rung chuyển, xung kích mạnh mẽ bắn trở về, lúc Tử Vân Trúc kêu sợ hãi, chỉ lát nữa là đánh vào trên người Mộc Thủy Vân, trong tầng mây, vạn nghìn quang ảnh phi thiểm, trong chớp mắt hội tụ, ầm ầm, miễn cưỡng chặn lại một đòn của Mộng Tử Nhan, vạn nghìn phi kiếm ám kim xoay tròn, trên không trung hình thành một kiếm trận tuyệt mật, bảo vệ đám người Mộc Thủy Vân.
Thương Phong Dạ thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới, thời khắc mấu chốt, Phục Ma Kiếm Quyết nổi lên tác dụng.
Huyền Ẩn phóng tầm mắt qua, xem rõ kiếm trận ám kim trong vòng trăm mét, mi tâm ngưng lại: "Có người nói Phục Ma Phổ chính là kiếm pháp thượng cổ thượng thừa, ngưng tụ kiếm trận cũng phi thường khó khăn. Mộc cô nương thiên tư thật sự rất cao, trong khoảng thời gian ngắn lĩnh ngộ kiếm pháp ảo diệu, thực tại hiếm thấy. Từ một thanh kiếm thực chia thành mấy vạn thanh, tiêu hao tiên lực nhất định không nhỏ, chớ nói chi là mất công sức khống chế hướng đi của vạn kiếm, chiêu thức này đúng là có chút tương tự Băng Tiêu Kiếm Trận của Thanh Linh. Nhưng chỉ có thể coi nó là phòng ngự, không thể xem như kiếm trận công kích."
"Muốn ngưng tụ kiếm trận thì nhất định phải nắm giữ ảo diệu của từng kiếm chiêu, cuối cùng tổng hợp các kiếm thức tinh túy, đạt đến mức có thể công có thể thủ, biến hoá thất thường, như vậy mới được xem là kiếm trận." Mộc Thủy Vân cười, ngón tay nhỏ bé hơi động, vạn kiếm lập tức chia lìa, rốt cuộc lộ ra cảnh tượng ngoại giới.
Hắc quang ẩn hàm thuỷ tổ lực đánh thẳng đến, thiêu huỷ bầu trời, mây đen đã bị đốt thành không khí, hai mắt Hắc Kỳ Lân hiện ra, Mộng Tử Nhan liền đứng trên đầu nó chỉ huy, ánh sáng xanh tái hiện, là Thương Long của Mạc Vô Hoan đến đây trợ trận.
Râu rồng tung bay, trên người nó toả ra xung kích băng hỏa, vì Luyện Ngục Hỏa đình trệ chốc lát, bắt lấy thời cơ này, Mạc Vô Hoan và Vân Ngũ Châu lập tức ra tay với đám người Thất Tiên Phong, rầm rầm rầm, sức mạnh đụng nhau, bạo phát tiếng vang chấn động sơn hà.
"Tuyết Phong! Chỉ cần ngươi đi theo ta, ta sẽ không giết Mộc Thủy Vân. Bằng không, ta thà cùng các ngươi đồng quy vu tận, cũng không thể cho nàng độc chiếm ngươi." Mộng Tử Nhan ngạo nghễ đứng trên đầu Hắc Kỳ Lân, Thương Long xoay quanh sau lưng nàng, bào phục hoa mỹ bị hắc khí thổi bay phần phật, tảng lớn không khí sụp đổ, trở bàn tay, Minh Hồn Hỏa tinh tuý bốc lên, chiếu rọi khuôn mặt của nàng, cực kỳ vặn vẹo quỷ dị.
Tuyết Phong lau vết máu bên môi, cười lạnh nói: "Ngươi thật sự cho rằng ngươi có đủ thực lực uy hiếp ta?"
"Ồ? Ngươi cảm thấy thực lực của ta không đủ?" Mộng Tử Nhan nhướn mày một cái, Hắc Kỳ Lân dữ tợn dưới chân rống to một tiếng, Thương Long nhếch miệng rít gào, núi non sông suối bị chấn hưởng, hết thảy nứt toác.
"Vậy hãy thử xem đi." Tuyết Phong hờ hững nở nụ cười, một mảnh khói tím tràn ngập quanh thân, áo đen khinh đãng, một tiếng đàn êm tai dễ nghe vang lên trong đầu mọi người, như xuân tình nhu phong, phất qua tất cả đầu tim.
Mộc Thủy Vân nghe từ khúc này, trong ưu mỹ lộ ra thâm tình, êm tai lại trôi chảy, là từ khúc trước đó Phong nhi gảy cho nàng, nàng cười xinh đẹp như vậy, một tầng một tầng khói tím bao lấy nàng, đang lắng nghe từ khúc thì bị một tiếng kinh lôi chấn tỉnh.
Sấm sét quá mức bắt mắt, mọi người trợn mắt, gắt gao nhìn xa xa bốc lên ánh chớp màu bạc, suýt chút nữa trái tim ngừng đập.
Vân Ngũ Châu không thể tin tưởng lắc đầu, hô: "Sao có thể có chuyện đó?"
Sáu vị tiên tôn Thất Tiên Phong đồng thời thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Tử Vân Trúc, trong lòng rất yên ổn, xem khí lực gợn sóng quanh thân Tuyết Phong, tất nhiên muốn phi thăng, ngân lôi được triệu hồi, thật là đúng lúc a.
Mộc Thủy Vân vạn vạn không nghĩ tới, Tuyết Phong sẽ độ kiếp vào lúc này, mừng rỡ hòa tan khí lưu kêu gào không ngớt trong cơ thể, ba ánh bạc bị nàng kiềm chế trên không trung mơ hồ khuếch tán, nàng chăm chú ôm Tuyết Phong, kích động nói: "Phong nhi... Nàng thật sự khiến ta kinh hỷ!"
"Mau rời đi!" Tuyết Phong căng thẳng đẩy nàng ra, ầm ầm ầm, ngân lôi bay lượn, xé rách trường không thành lỗ hổng sâu thẳm, trong chớp mắt liền hội tụ đến đỉnh đầu.
Mộng Tử Nhan hung tàn trừng Mộc Thủy Vân, Tuyết Phong có thể độ kiếp, thật sự ngoài ý muốn, vậy cũng tốt, thừa dịp Tuyết Phong độ kiếp, nàng trước hết thu thập Mộc Thủy Vân.
Nhiệt diễm mãnh liệt nhào tới trước mặt, Mộc Thủy Vân lắc mình trốn tránh, quá trình này rất mạo hiểm, dù sao tu vi của Mộng Tử Nhan ngang ngửa thuỷ tổ cấp, mặc dù là ngắn ngủi, nhưng vẫn có uy lực mạnh mẽ, không thể coi thường.
Chúng tiên liên thủ đối kháng Thương Long cùng Hắc Kỳ Lân, Mạc Vô Hoan cùng Vân Ngũ Châu căn bản sẽ không để Thương Phong Dạ bọn họ tới gần Mộng Tử Nhan, bọn họ quyết chiến, chỉ vì kiềm chế đối phương, chân chính so đấu thuộc về thuỷ tổ, có điều trong mắt Lâm Pháp loé ra hưng phấn, uy lực thuỷ tổ, cũng không phải không thể chạm