Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mộc Thủy Vân tự nhiên không có tâm tình cùng hắn đánh nhau, cả người hóa thành lưu quang bay về phía xa, bầu trời đùng đùng vang vọng, điện thiểm lôi minh, vậy là nam nhân kia đã rút ra ngân thương. Phía sau bỗng truyền đến tiếng gió cường liệt, Mộc Thuỷ Vân quay đầu lại nhìn, nam nhân kia đang đuổi theo nàng.
"Cô nương, không bằng ngươi đưa cho ta chuỗi Phật châu trên tay ngươi đi. Xem phần trên ngươi mỹ như thế, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống, hahaha!" Nam tử cười vang đất trời, thân ảnh hắn đuổi sát nàng.
Mộc Thủy Vân sa sầm mặt, nàng không hề có tâm ý tranh cướp, chỉ muốn tụ tập Linh hồn nguyên châu tìm đường về nhà, nhưng nam nhân này cố tình dây dưa, quả thật là vì Huyết Phật châu trên cổ tay nàng!
Thấy nam tử từng bước ép sát, Mộc Thủy Vân không thể làm gì khác hơn là dừng lại bước tiến rồi đan chân đạp nhẹ, kính trực vọt lên bầu trời, xuyên qua rừng cây rậm rạp, dáng người lượn vòng mà xuống, một chân lẳng lặng điểm trên lá cây, quanh thân hiện lên một tầng sáng màu vàng, chân khí dồi dào thổi bạch sam bồng bềnh, vóc dáng ưu mỹ lỗi lạc, mái tóc được vấn kiểu cách theo gió nhảy múa, bình tĩnh tự nhiên nhìn nam tử đồng dạng đứng trên lá, cười nói: "Thanh ngân thương ta đều cho ngươi, ngươi còn muốn Phật châu của ta, khẩu vị có phải là quá lớn rồi không?"
"Khẩu vị của ta có lớn hay không ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết sự chênh lệch tu vi giữa thánh cấp ngũ cảnh và thánh cấp đỉnh cao. Cô nương, ngươi vẫn là đem Phật châu cho ta đi, cũng bớt đi một hồi giao chiến." Nam tử cười, đứng chắp tay trên không trung, lượng lớn chân khí thổi tung áo choàng, vạt áo trước ngực bị xả ra, để lộ tảng lớn da thịt tinh tráng, tóc cuồng loạn bay tôn lên một thân khí tức đặc biệt gợi cảm.
Nếu là nữ nhân khác nhất định sẽ híp mắt hoa si, Mộc Thủy Vân dù sao cũng đến từ hiện đại, nghề nghiệp nhiếp ảnh gia dẫn đến bất đồng, xem soái ca nhiều, tự nhiên cũng miễn dịch, ngón tay thon dài tĩnh niệp Phật châu, sắc mặt lãnh đạm: "Ta không muốn cùng ngươi luyên thuyên vấn đề chênh lệch, ngươi quả thật muốn cướp Phật châu của ta?"
"Không sai." Nam tử tự tin cười, nhưng không ngờ một cái nháy mắt, trước mắt hồng mang khuếch tán, khí lực cương mãnh lăng nhuệ từ bốn phương tám hướng tập kích, khiến hắn phản ứng không kịp, trừng lớn mắt, song chưởng vận công đẩy một cái. Ầm!
Mộc Thủy Vân trơ mắt nhìn nam nhân kia chưởng nhẹ, hai đám hoả diễm cực nóng phóng ra, lúc mới đến đại lục này, nghe nói tu luyện đã làm nàng rất kinh ngạc, hiện tại tận mắt thấy một màn thần kỳ này, xung kích thị giác mãnh liệt không khỏi làm nàng cảm thán, đây là hoả diễm thủ trong truyền thuyết sao?
Trong lúc suy tư, tảng lớn hỏa diễm đã chặn lại sức mạnh của nàng, Huyết Phật châu lập loè hồng mang quỷ dị, tay bị hơ nóng đỏ hồng một mảnh. Nếu không thể sử dụng sức mạnh của Phật châu, đối mặt nam nhân dã tính này, xem ra nàng phải chạy trốn một hồi, bóng dáng vọt lên phía trước, quả thật nhanh như chớp.
"Nha đầu, công phu chạy trốn của ngươi đúng là rất nhuần nhuyễn. Có điều hôm nay gặp phải ta, ngươi khó toại nguyện." Nam tử điên cuồng cười một tiếng, cả người hóa thành một đạo cực quang đuổi theo, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một cơn gió vô hình nhưng lại giống như sấm sét đùng đùng xẹt qua, mãnh liệt đến mức cây cỏ đều bị luồng lệ khí lan đến, ầm ầm ầm, cây cối bị nhổ tận gốc, ngã về hai bên, căn bản là không có cách nào chống đối tia chớp kia.
Cảm giác sau lưng nóng hừng hực, Mộc Thủy Vân nhíu mày, trên trán có mồ hôi hột nhỏ xuống, quanh thân nhiếp thả ánh vàng, thân mình y như chim yến linh xảo, cực nhanh di động trong rừng rậm, tránh né hỏa diễm, đồng thời thở dài một tiếng. Nam nhân kia ra tay tàn nhẫn như vậy, nàng đã cảm thấy toàn thân huyết dịch sôi trào, cảm giác nồng nặc tập kích thân thể của nàng, nếu chậm hơn một bước, nhất định sẽ bị đốt thành tro bụi!
Nam tử nhắm hai mắt lại, tăng nhanh tốc độ truy kích, khi cách Mộc Thủy Vân chỉ còn mười mét thì bên môi hắn giương lên nụ cười, hoả diễm trong lòng bàn tay phóng ra đến mức lớn nhất, lượng lớn hỏa diễm trên không trung ngưng tụ thành một con Phượng Hoàng hoa lệ, hai mắt nó trừng to, ngửa lên trời kêu một tiếng, phun ra một ngụm hỏa diễm cực nóng đánh thẳng đến sau lưng nữ tử!
Mộc Thủy Vân cảm thấy nàng đã lọt vào liệt hoả nhiệt độ cao, lửa khói cuồng nhiệt không ngừng nướng mỗi một tấc da thịt, bạch sam đã sớm bị liệt hỏa hóa thành tro tàn, nếu nàng không có phóng thích ánh sáng để chống đối, e sợ thân thể của nàng đã bị nam nhân kia xem hết!
Huyết Phật châu trên cổ tay đột nhiên toả ra cường quang bao quanh thân thể Mộc Thủy Vân, nam nhân bên ngoài căn bản là không có cách nào dòm ngó nửa phần, nhưng nàng cũng không thể đột phá được hoả diễm Phượng Hoàng hỏa diễm, nàng cảm giác mình cũng sắp bị nướng chín, kỳ quái chính là tóc của nàng lại không bị đốt cháy, mà là bị một tầng màu đỏ bao phủ, giờ khắc này, hình tượng liền bản thân nàng cũng không nhìn thấy, chu vi một mảnh hoả hồng quấn quanh.
Ở thời khắc nam tử đắc ý vạn phần, bầu trời đột nhiên có một tia sáng tím bắn xuống, phịch một tiếng, đánh gãy song chưởng hỏa diễm của hắn, bóng mờ Phượng Hoàng được hắn ngưng tụ cũng trong nháy mắt phá diệt, hắn trừng mắt cả giận nói: "Người tới là người phương nào?"
"Ánh mắt ngươi mù à, màu tím rõ ràng như vậy ngươi không nhìn thấy sao? Không nghĩ tới Thanh Vũ Lâu lại bắt nạt kẻ yếu, một bộ Hỏa Phượng Liệt Dương Chưởng đem một cô gái bức thành như vậy, thật sự là khinh người quá đáng!" Người đến tiếng nói thanh nhuận nhu hòa, rõ ràng là nữ tử, nhưng lại không thấy nàng hiện thân, bốn phía khí tím lan tràn, lúc Mộc Thủy Vân kinh ngạc, làn khí nhu hòa ẩn chứa uy lực mạnh mẽ trong nháy mắt tụ lại, bay thẳng đến nam tử!
Nam tử quả thật không dám tin tưởng, ai có thể nghĩ tới núi Tiêu Dao vạn năm chưa từng có người đặt chân đến, thế nhưng bên trong lại xuất hiện tiên nhân, luồng khí tím mạnh mẽ này đã nói rõ tất cả, hôm nay thật sự là xuất sư bất lợi, hắn trừng hai mắt, song chưởng vung lên