Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Thanh chưởng môn sau này nói chuyện cũng phải cẩn thận, tư vị mất mặt thế nào?" Nam tử trong kiệu khẽ mỉm cười, bên môi nổi lên ý lạnh.
Nghe tiếng cười của hắn, mọi người nổi một lớp da gà, lúc nãy Thanh chưởng môn nhục nhã, bọn họ thật sự là không nhìn thấy ai đã xuất thủ, mà những nam tử mặc áo đen này đối với người trong kiệu thái độ một mực cung kính, điều này không khỏi khiến mọi người hoài nghi, người mới vừa ra tay, có phải là nam nhân bên trong kiệu hay không?
Ý nghĩ này nhất thời gây nên trăm nghìn cơn sóng, tất cả mọi người đều kinh ngạc tập thể đưa mắt nhìn nhuyễn kiệu, bọn họ muốn chứng kiến bộ mặt thật của người trong kiệu, chẳng lẽ lại là một tên Kiếm Tôn?
Đem vẻ mặt của mọi người nhìn ở trong mắt, Dương Vạn Lý nửa ngày không hề hé răng lại đứng dậy cười nói: "Hiện nay môn phái kiếm đạo có thể nào cùng hoàng thất chống lại đâu, Kính vương đại giá đến đây, chúng thần tất nhiên là chờ đợi đã lâu."
"Cái gì? Hắn là Kính Vương gia?"
"Mẹ ơi! Hoàng triều Vương gia lại tới tham gia kiếm đạo luận võ? Có lầm hay không a!"
Hắn là Kính vương đương triều? Mấy đệ tử Thanh Mộc Phái nhất thời hãi hùng khiếp vía, người nào không biết Kính vương là đệ đệ duy nhất của Hoàng đế, hoàng triều mấy nghìn mấy vạn binh mã quyền to càng là do hắn chấp chưởng, chọc hắn quả thật sánh bằng tự sát!
Thanh Mộc Tử đặt mông ngồi trên ghế, cũng sớm kinh sợ mất mật, lúc này sắc mặt âm trầm trừng mắt nhìn về phía Dương Vạn Lý ngồi ở một bên tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, tàn nhẫn nói: "Ngươi lão thất phu này! Vì sao không nói cho ta biết sớm một chút?"
"Là ngươi tự mình nói chuyện không đúng mực, không oán ta được." Dương Vạn Lý áp chế cảm giác "mở cờ trong bụng", gương mặt vẫn nhạt, hừ hừ, khá lắm Thanh Mộc Tử, lão thất phu, những mầm họa này đều là từ cái miệng muốn ăn đòn của ngươi nói ra, tự tìm đường chết.
Thanh Yên và các chưởng môn khác hầu như đều là lấy một loại thái độ xem cuộc vui, Thanh Mộc Tử trương dương như vậy, đáng đời bị cho ăn tát.
"Không nghĩ tới là Vương gia giá lâm, lúc nãy tất cả là thảo dân sai. Thỉnh Vương gia khoan hồng độ lượng, thứ tội cho thảo dân." Thanh Mộc Tử lóe lên, đã quỳ gối trước kiệu.
Động tác này quả thật nhanh như bay, mọi người đều trừng thẳng mắt, dồn dập oán, xem ra Thanh Mộc Phái muốn náo động đã bị bóp tắt, hạ mã uy quả thật nổi lên tác dụng. Các chưởng môn tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong lòng đã chảy máu, đang yên đang lành so đấu kiếm đạo, Kính vương lại đến nhúng tay vào, đây là tình huống thế nào?
Nhìn Dương Vạn Lý biểu hiện bình thản, Mộc Thủy Vân nhướn lông mày, có một số bí mật không muốn người biết, có thể các vị chưởng môn trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ tới, Phục Ma Phổ tảng mỡ dày như vậy, Dương Vạn Lý há có thể cam tâm nhường ra, nếu là bị những môn phái khác đoạt được, hắn phỏng chừng sẽ không nhỏ máu mà là phun máu. Cho nên, vị Vương gia này đến đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, có lẽ giữa bọn họ đã đạt thành một hiệp nghị nào đó, vì thế mới liên hợp cướp đoạt Phục Ma Phổ, sau khi chuyện thành công, những môn phái này phỏng chừng còn chẳng hay biết gì, quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay.
Hoa Ngưng thấy nụ cười nhạt nhòa của Mộc Thủy Vân, liền hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ là phát hiện một chuyện thú vị mà thôi." Mộc Thủy Vân khẽ cười, một tầm mắt nóng rực dừng trên người nàng, theo cảm giác nhìn tới, không ngoài dự đoán, là nam tử trong kiệu kia đang quan sát nàng.
Mọi người đối diện nhìn nhau, Thanh Mộc Tử vẫn quỳ gối trước kiệu, Vương gia thế nhưng không nói lời nào, đây là tình huống gì nha? Thiên Kiếm Đại Hội còn có thể cử hành hay không? Chẳng lẽ để hắn vẫn quỳ gối sao?
Đệ tử Thanh Mộc Phái hận không thể lập tức biến mất, nhìn thấy sư phụ trước mặt mọi người quỳ xuống, quả thật thể diện cũng bay mất.
Diệp Cổ hững hờ thưởng thức nhẫn ngọc trên ngón cái, tay khác nhẹ nhàng vung lên, màn kiệu bị một luồng gió thổi đến, treo ở hai bên, dáng người lười biếng bại lộ.
Tình cảnh này lại làm cho mọi người trợn mắt ngoác mồm, âm thanh hít không khí cũng liên tiếp vang lên, mà một số ít nữ kiếm khách cũng không ngừng được nhịp tim nhảy lên, giống như nhìn thấy một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, hai mắt suýt nữa trừng bạo đi ra.
Mộc Thủy Vân dù có một trái tim bình tĩnh cũng không tránh được chấn động, nam tử trong kiệu mặc cẩm tú hoa bào, loại khí tức hết sức lười biếng kia xen lẫn khí chất cao quý từ lúc sinh ra đã mang theo, khiến người thán phục, vẻ mặt lạnh lùng càng tăng thêm ngũ quan cường tráng, khiến người kính nể. Hắn giống như vương giả trời sinh mị lực, rõ ràng là rất nhàn nhã rất lười nhác ngồi ở đó, nhưng vẫn không giận tự uy, điều này không khỏi khiến nàng cảm thán, đây chính là khí thế và uy thế hoàng gia. Tuy rằng nàng chưa từng thấy qua quân vương cổ đại, nhưng trên người nam tử này, uy nghiêm cao cao tại thượng lẫm lệ cũng không phải là nói ngoa, đây vốn là phong độ mà vương giả nên có.
"Vương gia ở đây, các ngươi còn không hành lễ?" Nam tử mặc áo đen, khuôn mặt băng lãnh nhược sương, những tu luyện giả này thật sự là không hề có một chút quy củ, lúc nãy còn nói được, giờ khắc này Vương gia đã lộ diện, thế nhưng bọn họ vẫn cứ đứng giống như gỗ cọc, quả thật là không nhìn hoàng gia uy nghiêm!
"Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Tất cả mọi người trong nháy mắt đều cung kính quỳ xuống, ngay cả Dương Vạn Lý và Thanh Yên cũng không ngoại lệ, Diệp thị hoàng triều so với Mộ Dung thị đời trước, Hoàng Đế Diệp Minh Lãng trị quốc có đạo, là một minh quân hiếm thấy. Bọn họ không để ý thân phận các chưởng môn, nhưng cũng không thể không bận tâm hoàng triều địa vị, mặc kệ có phải cam tâm tình nguyện hay không, trên mặt cũng phải một mực cung kính.
Mọi người quỳ xuống, Vạn Lý Sơn Trang to lớn yên lặng như tờ, chỉ vì vương giả tràn ngập quý khí uy nghiêm kia, nhưng vạn sự bên trong cũng có ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều quỳ, nhưng có một người không có hành lễ.
Tất cả mọi người tức thời quay đầu, nhưng lại trợn to mắt, cẩm bào nữ tử kia là xảy ra chuyện gì? Bọn