Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Vương gia yêu thích ngươi." Hoa Ngưng nói sự thật ra, cảm thấy trong lòng giống như bị tảng đá lớn chặn lại, ép tới nàng thở không nổi.
"Vậy thì thế nào?" Mộc Thủy Vân cùng nàng sóng vai cất bước, bước chậm dưới trăng phi thường thích ý, đặc biệt là vào buổi tối.
Thanh âm Hoa Ngưng nhỏ rất nhiều: "Ngươi yêu thích hắn sao?"
"Ta chỉ xem hắn là Vương gia. Muộn rồi, ngươi nên về nghỉ." Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ, sao nàng cảm thấy Hoa Ngưng tâm sự nặng nề, còn hỏi nàng những vấn đề không hiểu ra sao.
Kính vương yêu thích ai, đó là tự do của hắn, nàng không có quyền can thiệp, cũng không có cách nào can thiệp.
Nàng có thể làm được, chính là bảo vệ trái tim của chính mình.
Mộc Thủy Vân thất vọng thở dài, giương mắt nhìn lên, dưới ánh trăng, lá cây bay tán loạn, nhưng bất tri bất giác nhớ tới mảnh hoa đào kia, nàng ấy có khoẻ hay không?
"Vậy ta trở lại, ngươi sớm chút nghỉ ngơi." Hoa Ngưng xoay người rời đi, bóng lưng cô đơn khắc sâu trong mắt Mộc Thủy Vân.
Gió đêm mát mẻ thổi đến, làm mái tóc nàng tung bay, dáng người tinh tế có vẻ rất đơn bạc. Mộc Thủy Vân thở dài, nàng luôn cảm thấy, đêm nay có chút là lạ.
Đẩy cửa phòng ra, nội thất tràn ngập hơi nước.
Mộc Thủy Vân mím môi cười, tuy rằng không biết quy củ ở Vạn Lý Sơn Trang nhưng nếu hạ nhân đã chuẩn bị kỹ càng thì đêm nay cũng nên hảo hảo hưởng thụ một phen, dù sao mấy ngày nay nàng vẫn chưa tắm rửa a.
Cẩn thận khoá cửa, Mộc Thủy Vân cởi quần áo, treo trên bình phong.
Vừa muốn vào, lại dừng bước, giờ khắc này thân thể quang lỏa, sắc mặt bình nhiên nhưng ánh mắt trực tiếp tập trung vào hình ảnh trên bình phong, lia mắt tới, đều là một mảnh phấn hồng.
Đây là một khu rừng hoa đào tràn ngập lãng mạn, cánh hoa bay đầy trời, nam tử thổi tiêu và nữ tử khiêu vũ, quả thật là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho.
Ánh mắt Mộc Thủy Vân ôn hòa, có chút không dời nổi mắt, đối với chuyện quyến lữ ân ái không có hứng thú, nàng thưởng thức chính là loại tình cảm tĩnh dật kia.
"Nha đầu, vóc dáng rất khá." Ngữ điệu lười biếng từ bên cửa sổ truyền đến, quấy nhiễu người nào đó đang thưởng thức.
Mộc Thủy Vân nhíu mày nhìn tới, trong lòng một mảnh kinh diễm.
Một bộ trường bào màu đen vẫn toát ra cảm giác hào hoa phú quý, mái tóc dài màu bạc lăng phong phấp phới, nguyệt quang vung vãi trên người nàng chiếu ra một loại phong tình khác, dưới mặt nạ môi đỏ hơi nhếch lên, từng chữ từng chữ thì thầm: "Mộc, Thủy, Vân."
Mộc Thủy Vân nhảy dựng, trong ánh mắt nữ nhân này mang theo trêu đùa, trong trêu đùa lại lộ ra lạnh lùng, nàng làm sao không cảm giác được chứ? Thấy ánh mắt kia nhàn nhạt qua lại ở trên thân thể nàng, lúc này mới ý thức được chính mình còn xích loã, nhấc chân bước vào vại nước yểm vào trong nước ấm áp, miệng nói: "Ngươi vẫn là lạnh lùng như vậy."
"Từ 'lạnh lùng' này, thích hợp ta nhất." Tuyết Phong cười nhạt, thấy Mộc Thủy Vân dựa vào dòng nước che lấp dáng người, liền nói ngay: "Ngươi không phải không thèm để ý sao, vì sao còn muốn ẩn núp?"
"Ta chỉ là thấy nhiệt độ của nước đã gần đủ rồi, cho nên tắm một chút, ta không có trốn đâu." Mộc Thủy Vân cầm khăn thoải mái thanh tẩy thân thể, trên mặt hờ hững, căn bản không thèm để ý.
Tình cảnh này không khỏi khiến Tuyết Phong nhíu mày, ánh mắt ảm đạm, xem ra là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Bóng đêm thâm thúy, gió bấc thổi nhẹ, trong phòng hơi nước mê nhiễu.
Trong thùng gỗ to lớn, nữ tử da thịt trắng nõn, dòng nước ấm áp giội rửa thân thể của nàng, hưởng thụ yên tĩnh cùng thư thích, duy nhất có thể quan tâm chỉ có Phật châu Hồng Ngọc toả ra ánh sáng lộng lẫy trên cổ tay nàng.
Tuyết Phong lẳng lặng nhìn trăng đêm, thời khắc này nàng cảm thấy cô độc, trăm năm trước nàng hăng hái, tính cách cũng trương dương đến cực điểm. Chẳng biết từ lúc nào, tất cả những thứ này đều lặng yên thay đổi, có thể là khi gặp phải cô gái kia, tâm không hề lay động hoàn toàn nổi sóng.
Cuối cùng, người có tình sẽ thành thân thuộc, người bị tổn thương phải đối mặt đau khổ, dằn vặt và bi ai, Tuyết Phong hiện tại chỉ có thể dùng hai câu nói này để hình dung chính mình, tiếu ý bên môi không chỉ lạnh lùng, mà còn có chút tự giễu.
"Tuyết cô nương." Một tiếng hô hoán nhẹ nhàng truyền tới bên tai.
Tuyết Phong vẫn ngóng nhìn ánh trăng, hai tay ôm ngực, lười biếng ngồi ở bên khung cửa sổ, đầu cũng không chuyển mà đáp lời: "Ngươi muốn nói cái gì?"
"Ta chỉ muốn hỏi, ngươi vẫn khỏe chứ?" Mộc Thủy Vân buộc vạt áo lại, tóc ướt át khoát lên trước ngực, có lẽ là do tắm quá thoải mái, khí tức hồng hào trên mặt vẫn không biến mất, cộng thêm gò má thuần tịnh, trông nàng càng tươi đẹp hơn.
Tuyết Phong nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn nữ tử như hoa phù dung trước mắt, nói nhỏ: "Ngươi cảm thấy ta không khoẻ? Hiện tại ta đang yên đang lành ngồi trước mặt ngươi."
"Ta chỉ chính là, ngươi lần trước vội vã rời đi. Ta suy đoán, ngươi có phải có cái gì..." Mộc Thủy Vân muốn hỏi có phải ngươi có ẩn tật, có điều, lời này không tiện hỏi rõ.
Đối với lần trước, Tuyết Phong sắc mặt trắng bệch rời đi, nàng vẫn lo lắng, lần này, nhìn thấy nàng ấy, lại giống như không đồng dạng như vậy, hoàn toàn không thấy được là người đang mang mầm bệnh, cho nên mới có câu hỏi này, muốn xác định một hồi.
"Hiện tại ngươi nên quan tâm không phải ta, mà là nghiên tập Phục Ma Phổ, tăng cao tu vi." Tiếng nói Tuyết Phong có chút lạnh, nàng không muốn dây dưa với Mộc Thủy Vân vụ nàng có bệnh hay không, tâm ý bên trong quá rõ ràng nàng tự nhiên nghe ra, chỉ là nàng không muốn đối mặt với đề tài này mà thôi.
"Đúng rồi, nói đến Phục Ma Phổ, ta cảm thấy nên thỉnh giáo ngươi một hồi." Mộc Thủy Vân vung tay, đưa Phục Ma Phổ tới.
Giờ khắc này hai người cách nhau rất gần, Mộc Thủy Vân càng có thể thấy rõ nữ tử lạnh lùng ngồi ở trước mắt, trong mắt đều là một mảnh trắng bạc hoa lệ, tóc thật dài, thoạt nhìn bảo dưỡng rất tốt, làm cho nàng nhìn đều cảm thấy nếu sờ lên khẳng định là mềm mại đến cực điểm, nàng chẳng biết vì sao kích động muốn sờ lên, có