Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mọi người thấy dung nhan thuần tịnh như vậy, trong lòng thán phục nhưng cũng nhìn không thấu ý nghĩ của nàng, chẳng lẽ nàng thật sự muốn giao Phục Ma Phổ?
Dương Vạn Lý không bình tĩnh, tiến lên khuyên nhủ: "Mộc cô nương vẫn nên thận trọng cân nhắc thì hơn, Phục Ma Phổ chính là kiếm phổ thiên hạ chí tôn, nếu ngươi giao ra, khổ cực của chúng ta đều uổng phí hết. Mà mục đích ngươi tham gia Thiên Kiếm Đại Hội không phải vì nghiên tập kiếm pháp cao siêu nhất sao? Cho dù Mạc Vô Hoan hùng hổ doạ người, chúng ta cũng không giao ngươi cho hắn."
"Thủy Vân, Phục Ma Phổ đối với ngươi mà nói không phải thứ bình thường, ngươi đừng hành sự lỗ mãng." Diệp Cổ đương nhiên phải vì lợi ích của Mộc Thủy Vân mà dự định, từ lâu đã quên mất, hắn dốc lòng vì một nữ nhân, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời.
Hiên Viên Cừu và Mạc Vi Viêm cũng chưa tỏ thái độ, nhưng bọn họ trầm mặc cho Mộc Thủy Vân biểu đạt tốt nhất, sự tình vì bản thân mà xá người khác, bọn họ nói sao cũng không làm được.
Nhìn mọi người lo lắng, Mộc Thủy Vân rất vui mừng nhưng nàng đã có tính toán khác, chiến tranh không phải dựa vào vũ lực để giải quyết, lúc cần thiết cũng phải động não, bên trong Phục Ma Phổ đó kiếm chiêu quá phổ thông, nàng cũng không có dục vọng học tập. Những thuộc hạ của Mạc Vô Hoan khẳng định cũng thèm nhỏ dãi, nếu đã nghiên cứu không ra, không bằng đem kiếm phổ giao cho hắn, cũng miễn đi trận đại chiến này.
"Các ngươi không cần khuyên ta a, người thắng Thiên Kiếm Đại Hội là ta, ta có quyền quyết định quy tụ của Phục Ma Phổ." Mộc Thủy Vân bình thản, ý nghĩ hơi động, Phục Ma Phổ bị nàng nâng trong tay, nhìn hoa bào nam tử trong nhuyễn kiệu, cười nói: "Phục Ma Phổ ở đây, Mạc lâu chủ có phải nên cho ta một lời bảo đảm?"
Liệt Phong và Sương Hoa liếc mắt nhìn nhau, đều không hiểu vì sao nữ nhân này giao ra Phục Ma Phổ, chẳng lẽ nàng không bị kiếm phổ mê hoặc? Trong thiên hạ nào có loại người vô dục vô cầu?
Mạc Vô Hoan trầm mặt xuống, nhìn không thấu Mộc Thủy Vân nghĩ gì, nàng quả thật muốn buông tha thiên hạ đệ nhất kiếm phổ hay sao? Chỉ vì bảo vệ những môn phái này? Nàng cũng quá không biết tự lượng sức mình.
Lúc này Tư Đồ Liên Thành đi đến, khom lưng cùng Mạc Vô Hoan nói cái gì, mọi người chăm chú nhìn, cũng không biết hai người này đang làm trò gian gì.
Mộc Thủy Vân vẫn thần sắc bình tĩnh, lẳng lặng đứng phía trước đoàn người, phóng tầm mắt nhìn xuống, Vạn Lý Sơn Trang rất khí thế, dưới chân là các bậc thang, nàng đứng ở chỗ cao nhất, trong lòng xuất hiện cảm giác nhìn khắp thiên hạ.
Hoa Ngưng và Giang Nam phân biệt đứng hai bên trái phải Mộc Thủy Vân, không biết có phải bị nàng ảnh hưởng, chỉ cảm thấy thời khắc này tâm cảnh có chút không giống .
"Thủy Vân..." Giang Nam vẫn muốn khuyên nhủ nàng, đã thấy nàng mỉm cười lắc lắc đầu, trong lòng nhảy dựng, liền không nói nữa.
Hoa Ngưng lạnh lùng, bất luận Thủy Vân quyết định làm gì, nàng đều sẽ ủng hộ nàng ấy, vì nàng tin tưởng Thủy Vân sẽ không làm chuyện không có nắm chắc.
Tâm tư hơi đổi, Thanh Vũ Lâu bên kia truyền đến động tĩnh.
Mạc Vô Hoan nhìn Mộc Thủy Vân, nói: "Bổn lâu tới đây, mục đích tự nhiên vì Phục Ma Phổ, nếu như ngươi đồng ý giao nó ra đây, bổn lâu có thể buông tha các phái."
"Ta cảm thấy Lâu chủ nói thật sự quá thành khẩn, có điều, con người ta có tật xấu, chính là không dễ dàng tin tưởng người khác. Nếu Lâu chủ có thể phát thệ, ta liền an tâm giao Phục Ma Phổ giao ngươi." Mộc Thủy Vân có chút thẹn thùng, lúc mới xuyên qua bởi vì nàng dễ dàng tin tưởng người khác, suýt nữa thì thiệt thòi lớn, có giáo huấn lần trước, nàng sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.
"Cái gì? Ngươi muốn Lâu chủ thề? Còn dám nói a!"
"Không giao Phục Ma Phổ ra, các phái phải bị diệt môn, các ngươi không có lựa chọn!"
Đám thuộc hạ Thanh Vũ Lâu dồn dập quẹt mũi trừng mắt, quả thật không thể tin được, cõi đời này còn có nữ tử gan lớn như thế, lại dám dặn dò Lâu chủ làm việc, chuyện này quá mức kinh hưởng.
Các chưởng môn lần lượt thở dài, Mộc cô nương này quả thật chưa va chạm nhiều, nàng còn không hiểu rõ địa vị và sức ảnh hưởng của Thanh Vũ Lâu ở trên đại lục đi.
Mạc Vô Hoan là ai? Ngươi còn dám kêu hắn thề, hắn buông tha các môn phái, đã cám ơn trời đất rồi, yêu cầu như thế tất nhiên hắn sẽ không thực hiện còn có thể rước lấy lửa giận của hắn, hậu quả khó lường được.
Diệp Cổ không biết có thể hay không, chiều nay Mạc Vô Hoan hung hăng đến cực điểm nhưng vì Phục Ma Phổ và Huyết Phật châu, hắn có thể không nhất định sẽ kiên trì, để Mộc Thủy Vân một tên tiểu bối ép ép oai phong của hắn, cũng chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.
Thanh Yên và Dương Vạn Lý liếc mắt nhìn nhau, trên mặt từng người đều mang theo một ý cười không tên.
Kết hợp thân phận và địa vị, tu vi và bối phận, các chưởng môn lo lắng chuyện này là đương nhiên, nhưng cái gì cũng có ngoài ý muốn, tình cảnh kế tiếp, lại làm tim mọi người suýt nữa đều đình chỉ.
"Bổn lâu cảm thấy, Mộc cô nương nói phi thường có đạo lý. Bổn lâu luôn chăm sóc tiểu bối, không phải là phát thệ sao, rất đơn giản." Mạc Vô Hoan mỉm cười ra cỗ kiệu, dáng người thon dài bại lộ.
Bọn thuộc hạ Thanh Vũ Lâu suýt nữa không trừng rớt con ngươi, Liệt Phong và Sương Hoa cũng là không thể tin tưởng, Lâu chủ lại đi ra cỗ kiệu, chỉ có trong nội bộ bọn họ mới biết, hậu quả khi Lâu chủ tiếp xúc với ánh mặt trời.
Nhìn nam tử kiên cường đến cực điểm kia Mộc Thủy Vân hơi kinh ngạc, vóc dáng phi thường cao nhìn ra phải trên 1m85, ở hiện đại rất phổ biến, nhưng ở cổ đại là cực kỳ hiếm thấy, thậm chí ngay cả Diệp Cổ, tính toán cũng mới bất quá 1m82.
Mắt Mạc Vô Hoan ẩn ẩn tiếu ý, thoải mái giơ tay lên: "Nếu Mộc cô nương giao Phục Ma Phổ cho