Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Mộc Thủy Vân thấy biểu hiện của nàng, hỏi nhỏ: "Vì sao ngươi lại thế? Lẽ nào ngươi không muốn đến Dược Tiên Cốc chữa bệnh?"
"Không, ta là sợ chính mình không chờ được." Chu Vũ Nhi khẽ nhắm hai mắt, khóe mắt nhẹ nhàng trượt xuống hai giọt nước mắt, nàng không biết mình có thể kiên trì bao lâu, lần này tới Kinh Luân Tự cầu y là gạt phụ thân, vạn nhất bị phụ thân biết, hắn nhất định sẽ lo lắng.
Dịch Tâm phương trượng nói phải đến Dược Tiên Cốc cầu y, Vân Nhai Cốc kia cách xa vạn dặm, kêu nàng đi thế nào a?
Nghĩ tới đây, Chu Vũ Nhi lại khóc, Nguyên Hải xem, trong lòng không dễ chịu.
Mộc Thủy Vân nhìn Dịch Tâm dùng ngôn ngữ lay động hắn: "Vân Nhai Cốc quá xa, nếu ta bay đi phỏng chừng cũng phải mất mười mấy ngày mới có thể đến nơi. Phương trượng lòng dạ từ bi, tất nhiên sẽ không nhẫn tâm nhìn một sinh mệnh yếu đuối kết thúc như vậy chứ?"
Dịch Tâm âm thầm lắc đầu, chậm rãi nói: "Ý của Mộc cô nương, ta từ lâu rõ ràng trong lòng. Vùng tịnh thổ phía sau núi kia linh khí đầy đủ, ngươi dẫn nàng vào tĩnh tu đi. Nơi đó có thể tạm thời trì hoãn tà khí lưu động trong cơ thể nàng, nếu muốn triệt để trục xuất nó, không thể không đi Dược Tiên Cốc."
Mộc Thủy Vân khẽ gật đầu, thật có ý này, vùng tịnh thổ kia nói trắng ra chính là chỗ tu luyện hoàn hảo, Chu Vũ Nhi này tu vi phỏng chừng còn chưa đột phá tông cấp, vừa vặn có thể đi vào tu luyện một phen, then chốt là chống lại cỗ tà khí kia trong cơ thể nàng. Phật gia phổ độ có thể so với thầy thuốc cứu người, cô gái này yếu như thế, trời cao không nên làm nàng đau khổ dằn vặt như vậy.
Chu Vũ Nhi lập tức quỳ xuống đất, cảm kích nói: "Đa tạ phương trượng, đa tạ cô nương."
"Mau đứng lên đi!" Mộc Thủy Vân và Dịch Tâm đồng thời đỡ nàng lên, Chu Vũ Nhi ngã vào lòng Mộc Thủy Vân.
Thân thể mềm mại đột nhiên nhập hoài, Mộc Thủy Vân ngẩn ra, nhưng trong đầu thoáng hiện một chút hình ảnh. Buổi tối tĩnh dật, hồ nước mát mẻ, cùng với thân thể mềm mại trong lòng. Tim nàng nhảy một cái, đang yên đang lành, làm sao sẽ nghĩ tới Hoa Ngưng?
Chu Vũ Nhi tựa vai vào ngực Mộc Thủy Vân, chỉ cảm thấy cái ôm này rất ấm áp, cũng rất an lòng, không nghĩ tới một cô gái cư nhiên có thể cho nàng cảm giác như vậy, thật sự khó tin.
Nguyên Hải nói: "Sư phụ, người chắc chắn Vân Ngũ Châu nhất định sẽ cứu Chu cô nương sao?"
Vừa dứt lời, Chu Vũ Nhi co giật, Mộc Thủy Vân cảm thụ thân thể nàng run lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của nàng, động viên tâm tình của nàng, Dịch Tâm làm như thế, khẳng định hắn có sắp xếp.
Dịch Tâm liếc nhìn tà dương khoát tay nói: "Việc của Vân Ngũ Châu các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ viết một phong thư. Xem thể diện của Kinh Luân Tự, hắn nhất định sẽ cứu trị Chu cô nương."
"Xin đa tạ phương trượng." Chu Vũ Nhi cảm kích vạn phần, Dịch Tâm phương trượng quả thật là lòng dạ từ bi, vì cứu nàng mà không tiếc viết thư cho Dược Tiên Cốc, phần ân tình này, nàng khắc trong tâm khảm.
"Vô sự, các ngươi đi dùng chút cơm chay đi. Sau đó nghỉ ngơi một chút, ta dẫn các ngươi đến phía sau núi." Dịch Tâm làm tư thế xin mời, khiến đệ tử trong chùa lại là một trận trợn mắt ngoác mồm.
Ngày hôm nay chuyện lạ đã nhiều lắm rồi, phương trượng lại tự mình nghênh tiếp một cô gái, hơn nữa còn nhường tịnh thổ sau núi lại cho các nàng tu luyện, ngay cả Nguyên Hải sư huynh còn chưa thể đi vào, chẳng lẽ địa vị của Mộc cô nương đã vượt qua Nguyên Hải sư huynh trong lòng phương trượng? Sao lại có thể như thế?
"Phương trượng quá khách khí." Mộc Thủy Vân hướng Dịch Tâm trịnh trọng thi một Phật lễ, liền đỡ Chu Vũ Nhi đi vào bên trong điện.
Dịch Tâm thu hồi ánh mắt, nổi lên nụ cười, tương đồng, cũng không phải là tướng mạo, mà là một thân khí độ lãnh đạm, thật sự rất giống Thanh Linh.
Mặt trời ngã về Tây, buổi chiều trôi mau mà qua, trong nháy mắt đã là buổi tối.
Trăng tròn treo lơ lửng trên trời, Mộc Thủy Vân nhìn chòm sao óng ánh trên trời, trong miệng lầm bầm: "Nguyệt viên chi dạ... Nhưng vì sao lại nhớ tới bốn từ 'Tử Cấm chi điên*' đây? Xem ra, hẳn là do mình đọc truyện hơi nhiều nên bị lậm mất rồi."
*trích dẫn từ game 3D Tuyệt Đại Song Kiêu, Yêu Nguyệt x Liên Tinh
Nguyên văn:
Nguyệt viên chi dạ,
Tử Cấm chi điên,
Nhất Kiếm Tây Lai
Thiên Ngoại Phi Tiên!
Diễn nghĩa:
Đêm trăng tròn, trên nóc của Tử Cấm Thành, hai đại cao thủ quyết một trận sinh tử, Tây Môn Xuy Tuyết với tuyệt kỹ Nhất Kiếm Tây Lai so tài cùng Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành!
"Mộc cô nương." Chu Vũ Nhi bưng một chén trà nóng đi tới.
Dáng người nhu nhược phảng phất sẽ bay theo gió, Mộc Thủy Vân liền vội vàng đỡ lấy nàng, nói nhỏ: "Sao ngươi không ở thiện phòng nghỉ ngơi? Thân thể tốt hơn chưa?"
"Đa tạ Mộc cô nương quan tâm, Dịch Tâm phương trượng đã giúp ta điều tức chân khí, ta hiện tại không cảm thấy đau đớn. Thân thể vẫn có chút vô lực, có điều, ta không muốn nằm ở trên giường, nghĩ ra đây đi dạo một chút." Chu Vũ Nhi được nàng đỡ ngồi trên băng đá, môi mang theo ý cười, Mộc cô nương này thật sự là tỉ mỉ săn sóc, các nàng mới gặp mặt một lần, nàng lại chăm sóc quan tâm mình rất nhiều.
Mộc Thủy Vân từ trên mặt nàng nhìn ra đầu mối, lắc đầu cười nói: "Ta cảm thấy thân hình của ta đã rất gầy rồi, không nghĩ tới sẽ gặp phải một người so với ta còn gầy hơn, cái này chẳng lẽ không phải một loại duyên phận sao?"
"Là duyên phận, duyên phận này đến rất đúng lúc. Mộc cô nương, cảm tạ ngươi. Nếu không phải ngươi, phương trượng không hẳn có thể cho ta đến sau núi điều tức. Tất cả những thứ này, đều là xem mặt mũi của ngươi." Chu Vũ Nhi cho rằng như vậy, mình chỉ là nữ nhi chưởng môn một phái nhỏ, làm sao có tư cách tiến vào thánh địa của Kinh Luân Tự, Mộc Thủy Vân lại được Dịch Tâm Phương trượng cho phép, nàng chỉ là vào ké mà thôi, bằng không, nàng cầu cũng không được.
"Quen biết chính là duyên phận, ngươi cũng không cần khách khí." Mộc Thủy Vân nhìn chén trà trên bàn, nhiệt khí phù nhiễu, mùi vị thơm lừng.
Chu Vũ Nhi lập tức bưng chén trà, đưa tới trước mặt nàng, nói nhỏ: "Ngươi nếm thử chén trà