Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Vậy ngươi đi mau!" Tuyết Phong đẩy Mộc Thuỷ Vân ra, rời đi cái ôm ấm áp của nàng, rời đi ánh mắt thương tiếc, còn có trái tim rực lửa kia.
Nàng từ nhỏ đã lạnh lùng, lạnh lùng đối xử sự vật, thế nhân, nàng cũng cầu người khác đối xử lạnh lùng với nàng, bởi vì nàng không có cảm tình, tình cảm của nàng từ lâu đã theo Minh Giới nổ tung mà biến mất, tình ý đong đầy, cũng theo linh hồn phá nát mà biến thành tro bụi.
Khoé môi Tuyết Phong lộ ra nụ cười tự giễu, nàng cuộn mình trong góc, dựa vào cỏ dày che chắn, che lấp bản thân yếu đuối.
Hai mắt Mộc Thủy Vân tràn ngập hơi nước, đây là lần thứ nhất nàng đau lòng một người như thế, đau đến nỗi tâm đều đang run rẩy.
Nhìn nữ nhân núp ở trong góc một mình chịu đựng thống khổ, nàng khẽ nhắm hai mắt, miễn cưỡng ổn định nhịp tim của chính mình.
Mây đen tản đi, trăng lại chiếu xuống, xuyên thấu qua cây cối soi sáng người nàng.
Linh hồn rung chuyển lần thứ hai thức tỉnh, mỗi lần xương cốt vặn vẹo, giống như một luồng chân khí mạnh mẽ mở rộng không ngừng, biến hoá ở trong nháy mắt, suýt nữa khiến đan điền nàng khổ công tái tạo lại nứt ra!
"Ưm..." Tuyết Phong cắn răng nhẫn nại nhưng ý thức suýt tan vỡ, năm ngón tay trượt xuống nham thạch cứng rắn, máu theo dấu ấn chậm rãi chảy xuống.
Khói tím mơ hồ tràn ngập trên áo, nhưng khí thể tiên cấp này chung quy không phải tiên tức chính thống, không cách nào chống lại bản chất tà ma đến từ sâu trong linh hồn, nàng lợi dụng pháp môn tà tứ ngưng tụ linh hồn, hậu quả, tiên lực tự nhiên không có khả năng áp chế, cuối cùng phải chịu đựng nỗi thống khổ dằn vặt người này.
Mộc Thủy Vân cũng không nhịn được, nàng không thể trơ mắt nhìn Tuyết Phong thống khổ, năm vết máu rõ ràng kia triệt để đâm trái tim nàng đau nhói.
Lần thứ hai chạy tới ôm lấy Tuyết Phong, Mộc Thủy Vân nhìn ánh mắt của nàng, ngưng trọng nói: "Cho dù ngươi chán ghét ta, ta cũng sẽ không rời đi ngươi. Ngươi sợ ánh trăng đúng không? Chúng ta vào hang động bên kia đi."
Mộc Thủy Vân ôm ngang eo Tuyết Phong, nhanh chóng lách vào sơn động không người đặt chân đến, địa hình nơi này nàng đã quan sát qua, hang núi này rất bí ẩn, cửa động bị cỏ dày che lấp, nếu không nhìn kỹ thì thật sự rất khó phát hiện.
Tiến vào bên trong, phía trước là một bích trì mát mẻ, hai bên đều là nham thạch, cảnh vật nơi đây chỉ cần liếc mắt một cái sẽ thấy hết, địa phương tuy nhỏ nhưng rất yên tĩnh, chỗ tốt duy nhất là nơi này không có ánh trăng.
Mộc Thủy Vân ôm Tuyết Phong ngồi dưới đất, nhìn dáng vẻ nàng khẽ nhắm con ngươi, trong lòng càng thêm thương tiếc, rốt cuộc phát sinh cái gì? Vì sao ngươi lại sợ trăng sáng đến như vậy?
Thân thể Tuyết Phong mới đầu có chút run rẩy, nhưng chậm rãi bình tĩnh lại, có điều vẫn thật lạnh, lạnh như không có huyết dịch.
"Được rồi, nơi này không có nguyệt quang soi sáng, ngươi có phải là cảm thấy khá hơn một chút?" Mộc Thủy Vân chăm chú ôm thân thể lạnh lẽo của nàng, hai tay cũng nắm hai tay nàng, đem nhiệt độ của mình truyền cho nàng, giờ khắc này, đối với sự bất lực của Tuyết Phong, nàng lại cảm thấy thương tiếc.
Tuyết Phong chậm rãi mở mắt ra, đã thấy trước mắt là một mảnh muôn màu muôn vẻ, là màu sắc mà nham thạch năm màu trong bích trì rọi sáng ra, cảm giác đau đớn trong cơ thể giảm đi rất nhiều, thân thể còn có chút ôn độ, hơi nhấc mắt, lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Mộc Thủy Vân.
Dung nhan gần trong gang tấc, mỗi lần hít thở đều có thể cảm thụ khí tức của đối phương, trái tim Tuyết Phong nhảy lên, đôi môi trắng xám mỉm cười suy yếu: "Cảm ơn ngươi."
"Ngươi cảm thấy khá hơn chưa?" Mộc Thủy Vân hỏi, có chút căng thẳng.
Tuyết Phong nhìn nàng một cái, liền buông xuống mi mắt: "Tốt hơn một chút rồi."
"Ngươi rốt cuộc có ẩn tật gì? Sao lại sợ ánh trăng?" Mộc Thủy Vân vẫn muốn hiểu thấu bệnh tình của Tuyết Phong, cùng với hình ảnh trên vùng tinh không kia, tình cảnh chân thực như vậy, không thể là giả tạo được, cho nên nàng cảm thấy đau lòng.
Tuyết Phong trầm ngâm chốc lát, lại nói: "Bắt được Linh châu rồi à?"
"Ừm, trên tay ta hiện tại có ba viên Linh châu, nhưng nếu muốn tập hợp đủ năm viên khác còn cần một quãng thời gian. Bệnh của ngươi, có phải có quan hệ với việc tập hợp Linh châu?" Mộc Thủy Vân chú ý tới, trong ánh mắt nàng xẹt qua một vệt đau thương, rất nhanh liền biến mất, trong lòng nôn nóng, hai tay không khỏi ôm chặt thân thể của Tuyết Phong.
Tuyết Phong cảm thụ thân thể bị sức mạnh cầm cố, nở nụ cười: "Ngươi rất thông minh. Bảy viên Linh châu đối với ta xác thực rất trọng yếu. Ngươi biết vì sao ngươi có thể đi tới nơi này, vì sao sẽ gặp phải ta không? Ngươi sẽ không cho rằng, tất cả những thứ này đều là trùng hợp đi?"
"Lúc đó cho rằng như vậy, thế nhưng sau đó, ta cảm thấy tất cả những thứ này giống như là có chú định từ nơi sâu xa. Ta chỉ muốn biết, bệnh tình của ngươi rốt cuộc thế nào, có nguy hiểm đến tính mạng hay không?" Mộc Thủy Vân quan sát mặt nạ của Tuyết Phong, dường như muốn xuyên thấu qua nó tỉ mỉ vẽ dung nhan của nàng ấy, nàng muốn đưa tay lấy mặt nạ xuống biết bao, nhưng nàng không thể, bởi vì nàng hiểu được hàm nghĩa của hai chữ "tôn trọng".
Cánh tay trắng xám xoa mặt nạ, Tuyết Phong ánh mắt thâm thúy, nhẹ nhàng kéo dây buộc bên tai.
Mặt nạ lướt xuống, Mộc Thủy Vân nhìn thấy tấm dung nhan mỹ đến mức đủ để làm người ta nghẹt thở, tuy lấm tấm mồ hôi nhưng không thể che lấp được nét quyến rũ trên hàng lông mày, toàn bộ đường viền như tác phẩm nghệ thuật được tinh điêu tế trác, khuôn mặt hoàn mỹ phối hợp tóc bạc hoa lệ, dưới sự phản chiếu của đá năm màu, hiển hiện một vẻ đẹp mông lung.
"Ngươi thật đẹp a." Mộc Thủy Vân nhìn đến sững sờ, chẳng trách nàng sẽ che giấu dung nhan của mình, khuôn mặt tuyệt sắc như vậy, quả thật mê hoặc chúng sinh.
Diện mạo xinh đẹp như vậy cũng chỉ thích hợp đi ở ẩn, bởi vì nàng nguyên bản đã không thuộc về phàm trần, càng không thể để cho thế nhân thưởng thức, bởi vì nhìn nhiều, đều sẽ cảm thấy là một loại khinh nhờn.
"Xì xì, tấm dung nhan phong trần đã lâu này không ngờ lại được ca ngợi." Tuyết Phong cười nhạo, không thèm để ý ném mặt nạ qua một bên, chuyển mắt lẳng lặng nhìn Mộc Thủy Vân đã thấy nàng hai mắt sững sờ, lại như là nhìn thấy bảo bối gì đó, là thần vận mê muội.
Tuyết Phong cảm thấy đau đớn trong cơ thể đã biến mất, linh hồn cũng không rung động nữa, chân khí bên trong đan điền cũng đang lặng lẽ ngưng tụ, từ từ khôi phục thể lực.
Cũng không phải vì hang núi này che chắn, tiêu giảm đau đớn, mà là đêm nay mây đen tương đối nhiều, chỉ có tầng mây xung quanh trăng tròn mới có thể ngăn được. Kỳ thật, nàng mạnh mẽ chống đỡ đã thành thói quen, nàng là tiên, bất luận thống khổ cỡ nào, nàng đều có thể chịu đựng, cho dù linh hồn có phá tan, nàng vẫn có thể hội tụ trở về.
Nỗi đau khổ này theo nàng trăm năm, chỉ là lần này có chút không giống, vì nàng phát hiện có một số việc nàng không khống chế được, tỷ như bây giờ nàng rõ ràng có sức lực đẩy ra Mộc Thủy Vân, nhưng vẫn yên tĩnh tựa vào lòng nàng ấy, là lưu luyến nhiệt độ ở trên người nàng ấy, hay là quyến luyến sự ôn nhu đặc thù kia? Nàng bối rối không biết làm sao.
Mộc Thủy Vân nói nhỏ: "Ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi. Mỹ nhân, ta gặp qua không ít, nhưng ngươi là người thứ nhất khiến ta động lòng."
"Động lòng?" Tuyết Phong khẽ mỉm cười, gò má quyến rũ, ánh mắt mơ màng, nhưng mơ hồ lộ ra lạnh lùng: "Ta có thể lý giải là ngươi yêu thích ta sao?"
"Cái đó thì không có, ta là gái thẳng." Mộc Thủy Vân mặc dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng thở dài, cái gì thẳng hay không thẳng, Tuyết Phong cũng có hiểu đâu.
Ở hiện đại có cái gì mà nàng chưa từng thấy, đam mỹ hay bách hợp dù chưa lan rộng ra toàn cầu, nhưng cũng gần như là đại danh từ nổi tiếng rồi, chỉ là xu hướng tình dục của nàng vẫn rất bình thường, nàng cảm thấy bất kể là nam nam hay nữ nữ cũng không có gì ngạc nhiên, cho nên đối với phương diện này rất nhạt.
Nhưng xuyên qua đúng là khiến nàng kinh hãi, không nghĩ tới cổ đại cũng có bách hợp luyến, tiền nhậm* của Tuyết Phong, à không, không thể nói là tiền nhậm, xem hình ảnh kia, nữ tử áo tím còn nắm tay một cô gái khác, ể, đừng nói Tuyết Phong là tiểu tam nha...
*người yêu cũ
Ái tình không chiếm được, mãi mãi là tiếc nuối, nhưng bởi vì một đoạn cảm tình không đáng, chấp nhận trả giá hết thảy, vậy thì hết thuốc chữa.
"Cái gì thẳng cơ?" Tuyết Phong nghi ngờ hỏi.
"Chính là người bình thường." Mộc Thủy Vân cười yếu ớt, tay lặng lẽ vuốt tóc bạc nhu thuận của nàng, cùng xúc cảm trong mộng rất là tương tự, mềm như thế, mượt như thế.
"Lẽ nào ta không nhìn ra ngươi là người bình thường à, còn cần ngươi cường điệu như vậy." Tuyết Phong nhíu mày, chờ chân khí trong đan điền khôi phục, lập tức rời khỏi vòng tay Mộc Thủy Vân.
"Vị trí của bốn viên Linh châu còn lại ta đã cảm ứng được, phân biệt là Thanh Vũ Lâu, Thiên Sơn, Vân Nhai Cốc, hoàng lăng." Tuyết Phong chỉnh trang lại quần áo một hồi, nhưng trước ngực thủy chung lộ ra một mảnh trắng nõn.
Đây là thói quen dĩ vãng, nàng quen dùng thái độ lười biếng thưởng thức nhân sinh, càng yêu thích dùng tâm tình ung dung cảm thụ tự nhiên phong tình, cho nên nàng không hề câu nệ, thế giới của nàng vốn không bị