Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Được rồi, ta vĩnh viễn đều không muốn nghe!" Tuyết Phong cau mày không thích, thanh âm càng lạnh lùng.
Hoa Như Thương biết nàng động khí, không dám làm càn nữa.
Ngân Nguyệt nằm trên đất, yên tĩnh nghe hai người đối thoại, thầm nghi vấn, Nguyệt Lạc là ai?
Tuyết Phong thấy nàng không nói một lời, nói: "Ngươi nên rời đi, vĩnh viễn không cần trở lại. Ta sẽ bố trí kết giới ở nơi này, đây là lần gặp mặt cuối cùng giữa ngươi và ta."
"Cung chủ! Chẳng lẽ ngài không muốn Linh hồn nguyên châu sao?" Hoa Như Thương khiến Tuyết Phong kinh ngạc tột độ.
Tuyết Phong ngồi dậy, quay đầu nhìn nàng.
Hiện tại Tuyết Phong không đeo mặt nạ, Hoa Như Thương có thể không e dè nhìn dung nhan nàng ấy, ánh mắt như nước ánh lên sự say mê, nàng lưu luyến gương mặt lãnh tình yêu mị này.
"Ngươi vốn luôn ôn nhu, cũng sẽ dùng phương pháp như vậy à?" Tuyết Phong vén áo choàng lên, ngồi trên lưng Ngân Nguyệt.
Ngân Nguyệt cõng nàng đến sơn động, nó cũng không xem Hoa Như Thương, một chút dư quang đều không cho nàng.
Hoa Như Thương nhìn bóng lưng Tuyết Phong, quýnh lên, lẽ nào Cung chủ thật không để ý Linh hồn nguyên châu sao?
"Ta suy tính một chút." Một âm thanh như có như không nhàn nhạt bay tới.
Hoa Như Thương vui mừng nở nụ cười, xem ra Cung chủ không tức giận, chỉ cần nàng không tức giận, mọi thứ liền trở nên dễ dàng.
Cung chủ tốt nhất là trở về Bích Hải với nàng, đừng nói Linh hồn nguyên châu, dâng hết thảy bảo vật của Bích Hải cho nàng ấy, nàng đều cam tâm tình nguyện.
Màn đêm thâm thúy, trong Thiên Ngân Các nghênh đón một vị khách quý.
Thượng Quan Ngân nhìn nữ tử hờ hững đứng phía trước, khẽ cười nói: "Thật sự là quý hoá, Mộc cô nương buổi tối không nghỉ ngơi, lại đến Thiên Ngân Các của ta làm khách, có chuyện gấp sao?"
"Đương nhiên là có việc thương lượng." Mộc Thủy Vân mỉm cười, nhìn sự trang hoàng trong các một vòng, quả là vàng son lộng lẫy, tráng lệ.
Thượng Quan Ngân mời nàng ngồi, tự mình rót trà cho nàng rồi đưa tới: "Nhưng không biết Mộc cô nương có gì chỉ giáo?"
"Không biết Thượng Quan cô nương thấy đại hội luyện đan lần này thế nào?" Mộc Thủy Vân lạnh nhạt nói.
"Dược Tiên Cốc mỗi ba năm đều tổ chức luyện đan, như luyện đan thường ngày, tẫn hết khả năng." Thượng Quan Ngân lời tuy như vậy, nhưng trong lòng khó hiểu.
Đại hội luyện đan lần này tựa hồ so với dĩ vãng còn trọng yếu hơn, có thêm người Thất Tiên Phong nhúng tay, hơn nữa, người Thanh Vũ Lâu khẳng định cũng sẽ không vô duyên vô cớ tới đây, không chừng là có mục đích khác.
Ánh mắt Mộc Thủy Vân sắc bén, trầm giọng nói: "Nhưng ngươi không biết, mạng ngươi, đã được đặt ở trận quyết đấu này."
"Cái gì?" Thượng Quan Ngân cả kinh.
"Sư muội ngươi từ lâu liên hợp với người khác, trong đại hội luyện đan diệt trừ ngươi. Bởi vì nàng muốn ngồi lên vị trí Đại sư tỷ." Mộc Thủy Vân nhàn nhạt nói xong liền quan sát vẻ mặt của Thượng Quan Ngân.
Thượng Quan Ngân hít sâu một cái, trong lòng sinh bi, nàng và Mộ Ngôn là đệ tử có thiên phú cao nhất trong cốc, các nàng từ nhỏ quan hệ tốt vô cùng, nhưng tình ý ban đầu đã theo quyết định của Cốc chủ năm đó mà chết.
Cốc chủ từng nói ngay ở trước mặt chúng đệ tử, đợi hắn phi thăng thành tiên, không còn bị thế tục ràng buộc thì lập tức giao Dược Tiên Cốc cho nàng.
Mộ Ngôn tự nhiên không phục, tìm nàng lý luận, còn tuyên bố muốn ở đại hội luyện đan vượt qua nàng, Thượng Quan Ngân còn nhớ ánh mắt của Mộ Ngôn khi ấy, đó là một sự thù hận nồng đậm.
Tình tỷ muội nhiều năm nhưng không ngăn nổi một vị trí Cốc chủ Dược Tiên Cốc, Mộ Ngôn à, dã tâm của muội rốt cuộc lớn bao nhiêu, hiện tại liên hợp người ngoài hại sư tỷ, muội phụ lòng ta rồi.
Mộc Thủy Vân không biết chuyện gì xảy ra giữa Thượng Quan Ngân và Mộ Ngôn, chỉ là đêm nay khi nàng vào chủ điện, đi ngang qua Thiên Mộ Điện, nghe rõ được một ít chuyện, lúc này mới nổi lên lòng trắc ẩn, hơn nữa, muốn chiếm được Linh hồn nguyên châu, phải có một lý do quang minh chính đại, lý do này cần nàng sáng tạo.
"Sao ngươi lại nói cho ta biết?" Thượng Quan Ngân đột nhiên hỏi.
"Vì ta muốn lấy được một thứ, điều này cần sự hỗ trợ của ngươi." Mộc Thủy Vân thẳng thắn, nàng không muốn ẩn giấu cái gì, nàng muốn Linh hồn nguyên châu, nhất định phải có một lý do chính đáng, bằng không, nàng chính là đánh cắp.
Nơi này là Dược Tiên Cốc, Dược Tiên Cốc không thể so với núi Tiêu Dao, dưới sự giám thị của ba cường giả tiên cấp, nàng không thể thành công đoạt được Linh châu, biện pháp an ổn nhất chính là hợp tác với Thượng Quan Ngân.
"Ngươi muốn Linh hồn nguyên châu, đúng không?" Bên môi Thượng Quan Ngân nổi lên một tia cân nhắc, nàng biết nàng ấy có mục đích.
"Lần trước ở Phi Vân Sơn Trang ngươi cũng nhìn thấy uy lực của Linh châu đi, nó không phải thứ mà ngươi có thể khống chế, ngươi chiếm được nó cũng vô dụng. Không bằng chúng ta thỏa thuận, ta giúp ngươi vạch trần âm mưu của Mộ Ngôn, sau khi ngươi thắng liền chuyển nhượng Linh châu cho ta. Ta xưa nay không miễn cưỡng người, chỉ là muốn xin ngươi suy tính một chút." Mộc Thủy Vân thái độ khiêm hòa có lễ, nhưng trong lòng xoắn xuýt về Linh hồn nguyên châu.
Thượng Quan Ngân lắc đầu: "Ta không muốn thương tổn bất luận người nào, bao quát Mộ Ngôn."
"Nhưng nàng động sát niệm với ngươi." Mộc Thủy Vân cười, nàng yêu thích người hữu tình, đối với Thượng Quan Ngân, nàng đúng là có cái nhìn mới.
"Ngươi có phải là rất hy vọng nàng đến giết ta, sau đó ngươi có thể thuận lý thành chương cùng ta liên minh, chiếm đi Linh châu? Vạn nhất ta thất thủ thì sao? Ngươi cái gì cũng không chiếm được." Thượng Quan Ngân nheo hai mắt lại, bình tĩnh nhìn nàng.
Mộc Thủy Vân cười bâng quơ: "Việc quan hệ đến sống chết của ngươi ta không cần cân nhắc. Nếu không phải nghe được tin tức này, ta cũng có thể chiếm được Linh châu. Bởi vì chỉ có Huyết Phật châu của ta mới có thể áp chế Linh châu bạo phát, ngươi nên hiểu rõ điều này. Ta chỉ không