Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
"Vân cốc chủ, đại hội đã kết thúc, mời ngươi nhanh tuyên bố người chiến thắng đi. Chúng ta cũng phải tới sau núi, mở phong ấn ra quan trọng hơn." Tư Đồ Liên Thành hai tay ôm ngực, tư thái xem trò vui liếc mắt nhìn Mộc Thủy Vân một cái, phát hiện thái độ của nàng vẫn cứ hững, hừ, chờ đạt được Linh châu, bổn hầu xem ngươi hối hận với quyết định ban đầu như thế nào.
Khi Vân Ngũ Châu sắp sửa tuyên bố kết quả, Thượng Quan Ngân hô to một tiếng: "Chờ một chút."
"Ngân nhi." Vân Ngũ Châu không rõ vì sao.
Mọi người cũng đều trơ mắt nhìn nàng, chẳng lẽ Đại sư tỷ bất mãn với thủ pháp luyện đan của Nhị sư tỷ, muốn ngăn cản sư phụ tuyên bố kết quả? Ai, lò luyện đã bị phá, cái gì cũng không có.
Mộ Ngôn nhìn nàng, thấy nàng chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng triển khai năm ngón tay, một đoàn sáng thuần lam chậm rãi khuếch tán ra, tầng ngoài bao bọc bởi ánh sáng màu vàng, dưới ánh nhìn của mọi người, vật ấy chậm rãi bay lên không.
"Tuyết Tố Đan!" Vân Ngũ Châu thần tình kích động, không nghĩ tới Ngân nhi lại thành công, khi lò luyện vỡ vụn thì nhất định cũng là lúc tiên đan đọng lại.
Tất cả mọi người không thể tin, há mồm tặc lưỡi ngửa mặt lên trời nhìn viên tiên đan với màu vàng và lam xen lẫn. Không khí xung quanh bởi vì tiên đan xoay tròn, tràn ngập khí lạnh, trong hơi lạnh còn mơ hồ xen lẫn một luồng tiên linh khí tinh khiết hoàn mỹ, thật sự là một viên tiên đan vô song!
Bên môi Mộc Thủy Vân hiện lên một tia cười nhạt, xem ra nàng cũng không có nghĩ sai, Thượng Quan Ngân không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng cũng thành công.
Mộ Ngôn đau xót cúi đầu, chỉ cảm thấy thời khắc này căn bản không mặt mũi gặp người, ánh mắt của các sư đệ nhìn nàng ngoại trừ trào phúng thì chính là căm hận, mà ánh mắt nhìn Thượng Quan Ngân lại tràn ngập sùng kính và vui mừng, đến tột cùng là Đại sư tỷ, quang huy, vinh dự đều thuộc về nàng.
"Sao có thể có chuyện đó?" Liệt Phong quả thật không thể nào tiếp thu, lúc nãy hắn đã tính chính xác thời gian rồi mới ra tay, Tuyết Tố Đan này làm sao có thể nhanh như vậy liền luyện được, đây cũng quá trùng hợp đi.
Tư Đồ Liên Thành sắc mặt âm trầm, thật sự kích động đến muốn ăn thịt người, Mộ Ngôn kia thành sự không đủ bại sự có thừa, hiện tại cái cớ duy nhất để lấy Linh hồn nguyên châu cũng không còn, đều là nàng sai!
"Xem ra, Linh hồn nguyên châu nhất định là thuộc về Dược Tiên Cốc rồi. Ta thấy Hầu gia nên rút quân đi miễn cho Hoàng thượng trách tội xuống, ngươi không gánh nổi trách nhiệm này đâu." Mộc Thủy Vân lãnh đạm nhìn hắn, nam nhân này đúng là ăn gan hùm mật gấu, cho rằng là Hiếu Thành hầu thì có thể muốn gì làm nấy à, ngay cả Dược Tiên Cốc đều không để vào mắt, thật sự là coi trời bằng vung.
"Câu nói này của Mộc cô nương đúng là nhắc nhở bổn hầu, mặc dù không thắng đại hội luyện đan, bổn hầu cũng phải lấy được Linh hồn nguyên châu. Hơn nữa không chỉ là Linh châu, bổn hầu cũng muốn Huyết Phật châu của ngươi!" Sắc mặt Tư Đồ Liên Thành âm lãnh, vung tay lên, bốn phương tám hướng lập tức bay ra mấy chục bóng người màu đen, đồng loạt quỳ xuống trước mặt hắn.
Vân Ngũ Châu kinh ngạc, khí tức quanh thân mấy người này đều ở trên tôn cấp, một màn này suýt nữa khiến các đệ tử bị mù.
Mộc Thủy Vân ôm ngực, mấy cao thủ tôn cấp này đều là mấy viên đại tướng ở dưới trướng Tư Đồ Liên Thành, thật là không nghĩ đến, khí thế của hắn còn khó dự đoán hơn cả Diệp Cổ.
Tư Đồ Liên Thành ngửa mặt lên trời cuồng tứ, lông mày rung lên: "Đại quân ở đâu?"
"Thuộc hạ sớm đem theo đại quân mở ra Bích Lạc Phong phía sau Vân Nhai Cốc, chỉ chờ Hầu gia ra lệnh một tiếng, chúng thần lập tức san bằng Dược Tiên Cốc!" Hách Liên An cung kính hồi bẩm.
Tư Đồ Liên Thành thoả mãn nở nụ cười, Liệt Phong và nam tử áo đen liếc mắt nhìn nhau, có chút phấn khích.
Vân Ngũ Châu khinh thường: "Có mười vạn đại quân đã nghĩ san bằng Dược Tiên Cốc của ta, các ngươi đã hỏi qua Cốc chủ này sao?"
Khi Vân Ngũ Châu dứt tiếng, một luồng khí lưu mạnh mẽ tập quyển đến, trong khoảnh khắc sương mù màu tím đã bao phủ toàn bộ bầu trời, nháy mắt đem đám người Tư Đồ Liên Thành vây quanh ở giữa, giống như từng làn sóng nước, hình thành một tường khí cường hãn. Bây giờ, bọn họ muốn xua quân tàn sát, cũng phải hỏi xem hắn có đáp ứng hay không.
Mộc Thủy Vân xoay tròn, quay về trong đám người.
Nguyên Hải vội nói: "Nơi này đã bị Vân cốc chủ khống chế, chúng ta mau chóng ra sau núi."
Hoa Ngưng và Giang Nam lập tức nói: "Chúng ta cũng đi!"
"Đi!" Mộc Thủy Vân vung tay áo, một đoàn sáng bao phủ bốn người, trong khoảnh khắc biến mất không còn hình bóng.
Bích Lạc Phong địa phương u tĩnh này ở sau Dược Tiên Cốc, bình thường không ai tới, chỉ có Cốc chủ mới có tư cách tiến vào nơi này.
Vách núi cao chót vót xông thẳng lên trời, ở giữa vách núi mơ hồ có một cái lồng khí màu tím sẫm di động, trải qua phong ấn quanh năm suốt tháng, lồng tử khí cường hãn vô cùng, càng làm người ta kinh sợ hơn, là không khí luân phiên rung chuyển trong vòng trăm thước, vĩnh viễn không thôi.
"Nơi đó hẳn là nơi phong ấn Linh hồn nguyên châu, lồng tử khí này uy lực mạnh mẽ, lấy sức mạnh của chúng ta, căn bản không có cách đột phá." Một tên nam tử thân mang hắc giáp lẳng lặng nhìn lồng tử khí trên vách núi, hắn không xác định được có thể thuận lợi bắt được Linh châu hay không, vạn nhất không được, tổn thương chính là tính mạng của các anh em.
"Tướng quân, điểm này ngài không cần quá lo lắng a. Hầu gia có nắm chắc mới tới đây, nhất định là đã chuẩn bị hết rồi. Chỉ cần giải quyết Vân Ngũ Châu, Linh hồn nguyên châu này, không phải liền bắt được hay sao?" Một tên phó tướng hai mắt tỏa ánh sáng, nghe nói phía sau Dược Tiên Cốc có rất nhiều bảo bối, nhưng vì sao đến giờ cũng không thấy vật gì ly kì cổ quái, bảo bối không phải đều phát sáng sao?
"Được rồi, chúng ta tạm thời chờ trong chốc lát. Đám người của Hách Liên tướng quân cũng đã đi giúp đỡ Hầu gia, phỏng chừng một hồi bọn họ