Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Cơ Duyên Được Kỳ Công


trước sau

Các thiếu niên nhìn thấy Lý Phàm đạp mây trắng mà đi mới bỗng nhiên hiểu ra, hiểu rằng lời nói của Hà tiên sư không có lừa gạt hay khoa trương, đều có chút xấu hổ.

"Người vào Linh Trì trước sẽ được phân nhiều linh dịch hơn, các ngươi mau đi đi." Sắc mặt Hà tiên sư hòa hoãn lại, nói với đám thiếu niên.

Thế là các thiếu niên tranh nhau chen lấn chạy về phía biển mây.

...

Được bao quanh bởi biển mây dày đặc, Lý Phàm cảm thấy như bị mất phương hướng.

Những đám mây trắng xung quanh liên tục tụ tập về phía hắn, ngày càng dày đặc.

Trong chốc lát, chúng hỗn hợp lại thành một linh dịch màu trắng, bao bọc Lý Phàm.

Trong linh dịch, Lý Phàm không những không cảm thấy nghẹt thở mà còn cảm thấy vô cùng ấm áp và thoải mái.

Giống như thai nhi ở trong cơ thể mẹ, tâm trí của Lý Phàm dần dần thư giãn hoàn toàn.

Hơi thở ấm áp chảy qua tấc da thịt của hắn, chui vào lỗ chân lông, tiến vào cơ thể Của Lý Phàm.

Toàn bộ cơ thể, ngay cả linh hồn cũng giống như ngâm trong nước nóng, làm cho Lý Phàm gần như không thể không vì thoải mái mà rên rỉ.

Nhưng ngay sau đó, sự ấm áp trở nên nóng bỏng.

Nóng bỏng trở nên nóng hổi.

Nóng hổi biến thành hoả diễm cháy hừng hực.

Bất ngờ không đề phòng, Lý Phàm phát ra một tiếng rên rỉ.

Trong khoảnh khắc này, hắn đã mất quyền kiểm soát cơ thể của mình.

Chỉ cảm thấy dòng nhiệt như dung nham nóng tùy ý chảy trong cơ thể của hắn, phá hủy, xé rách từng tấc thần kinh.

Loại đau nhức này thực sự không phải là thứ con người có thể chịu đựng được, Lý Phàm muốn gọi "Hoàn Chân" ra theo bản năng nhưng hắn cuối cùng vẫn chịu đựng được.

"Ba trăm năm đau khổ truy cầu, không phải là giờ khắc này hay sao."

"Vô luận như thế nào, ta nhất định sẽ không bỏ cuộc."

"Ta muốn tu tiên, ta muốn trường sinh!"

Ý thức của Lý Phàm bị cơn đau phá thành mảnh vụn, nhưng một luồng chấp niệm vẫn chống đỡ hắn, khiến cho hắn từ đầu đến cuối không có sụp đổ.

Dòng nhiệt lưu thông trong cơ thể hắn, dường như vĩnh viễn không kết thúc.

Mỗi một lần tuần hoàn, mức độ phá hủy và đau đớn lại càng sâu sắc hơn một phần.

Càng về sau, loại đau nhức này đã đến mức độ khủng bố, khó có thể diễn tả được bằng lời.

Đau đớn như dao, con dao này một lần rồi lại một lần cắt linh hồn của Lý Phàm ra thành vạn mảnh, không ngừng lặp lại, vô cùng vô tận.

Cho dù ý chí của Lý Phàm có mạnh mẽ đến đâu, trước mặt mức độ đau đớn này cũng sẽ từ từ mất đi sức kháng cự.

Dần dần, ý thức của Lý Phàm chậm rãi trở nên phù phiếm.

Ý thức của hắn bắt đầu tiêu tan.

Ngay cả khi đến thời điểm này, sự chấp niệm trong lòng của Lý Phàm vậy mà vẫn còn có thể giúp hắn kiên trì, không khởi động "Hoàn Chân".

Ý thức trở nên gần như trống rỗng.

Tu tiên, trường sinh, trừ chướng, Linh Trì, Lưu Ly Đảo, thiên địa kỳ vật, "Hoàn Chân"...

Tất cả những suy nghĩ này dần dần tiêu tan theo ý thức của Lý Phàm.

Bản năng thay thế bản ngã, bỗng nhiên, "Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú" được Lý Phàm khổ luyện ngày đêm, gần như không ngừng nghỉ kể từ khi đến Lưu Ly Đảo, lại tự động vận chuyển.

Với sự vận hành của Thanh Tâm Chú, ý thức của Lý Phàm dường như được dẫn dắt, bắt đầu ngưng tụ, lớn mạnh.

Tuy rằng vẫn còn trong tình trạng vô tri vô giác nhưng lại dần như rạn san hô bên bờ biển, mặc cho gió thổi sóng lớn, kiên quyết không đổ.

...

Thoáng một cái đã ba ngày trôi qua.

Trong số mười ba người tiến vào Tịnh Thể Linh Trì, đã có mười một người đi ra.

Chỉ có bốn trong số mười một người này hoàn thành việc loại bỏ chướng khí trong cơ thể, bảy người còn lại không thể chịu đựng được nỗi đau dữ dội đó, loại bỏ thất bại.

Ngoại trừ con sâu xui xẻo đã chết, người còn lại chậm chạp chưa xuất hiện đương nhiên chính là Lý Phàm.

Hà Chính Hạo vẫn cảm ứng được khí tức như có như không trong Linh Trì pháp trận, càng ngày càng giật mình.

Là tu sĩ chủ trì Linh Trì pháp trận, hắn biết rõ, loại bỏ Tiên Phàm chướng ra khỏi cơ thể con người là chuyện thống khổ cỡ nào.

Tiên Phàm chướng ẩn sâu trong huyết mạch của phàm nhân, từ khi thai nhi hình thành đã liên kết với máu thịt.

Khi phàm nhân lớn lên, Tiên Phàm chướng cũng ngày càng chặt chẽ không thể tách rời máu thịt.

Tịnh Thể Linh Trì pháp trận này chính là do một trong những lãnh tụ của Vạn Tiên Minh, Đông Cực Thiên Tôn sáng chế.

Bằng cách phá hủy hoàn toàn cơ thể để đẩy chướng khí ra, sau đó dùng sức mạnh của sự sống để tái tạo cơ thể.

Lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi chướng khí trong cơ thể được loại bỏ hoàn toàn.

Càng lớn tuổi, chướng khí và máu thịt trong cơ thể càng khó chia cắt.

Vậy thì càng phải phá hủy và tái tạo và tái tạo nhiều lần hơn, để loại bỏ hoàn toàn Tiên Phàm chướng.

Nỗi đau mà người này phải chịu quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Hà Chính Hạo đã chủ trì trận pháp ở Lưu Ly Đảo này hơn năm mươi năm, gặp qua lớn tuổi nhất có thể kiên trì hoàn thành tịnh thể, cũng chỉ là ba mươi mốt tuổi mà thôi.

Ở tuổi của Lý Phàm, Hà Chính Hạo vốn nghĩ rằng hắn không có hy vọng thành công.

Nhưng bây giờ, biểu hiện
của Lý Phàm đã hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của hắn.

"Ý chí của người này cực kỳ kiên định, quả thực làm người khác khiếp sợ. Nếu hắn có thể tịnh thể thành công, tu luyện đến Trúc Cơ kỳ tất nhiên không phải việc khó, thậm chí có thể Kim Đan..." Ánh mắt Hà Chính Hạo lấp lóe. "Hay là, mình có thể sớm kết thiện duyên."

Lập tức, Hà Chính Hạo đưa những người còn lại ra khỏi pháp trận trước, chỉ ở trong đó một mình chờ đợi Lý Phàm.

Lại ba ngày trôi qua, Hà Chính Hạo thấy Lý Phàm vẫn chưa đi ra, khiếp sợ mém chút tắt tiếng.

Nếu không phải còn có thể cảm ứng được khí tức sinh mệnh ổn định của Lý Phàm trong trận pháp, Hà Chính Hạo đã sớm vọt vào.

Trước mắt cũng không có cách nào, không nên tự tiện cắt ngang Tịnh Thể Pháp Trận, hắn đành phải tiếp tục chờ đợi.

...

Thêm ba ngày nữa.

Sắc mặt Hà Chính Hạo trở nên hơi khó coi, hắn không biết gặp phải dạng quái vật gì, vậy mà có thể kiên trì lâu như vậy trong Tịnh Thể Linh Trì pháp trận này.

Càng hỏng bét hơn, sắp không đủ vật liệu để duy trì hoạt động của trận pháp nữa rồi.

Nếu không đủ vật liệu, trận pháp sẽ bị cưỡng ép dừng lại, điều này sẽ gây ra hậu quả không lường trước được, nói không chừng mọi công sức sẽ đổ sông đổ biển.

Theo lẽ thường mà nói, cho dù lúc này pháp trận dừng lại, cũng chỉ có thể xem như Lý Phàm xui xẻo, không có liên quan gì đến Hà Chính Hạo hắn.

Nhưng nghĩ đến ý chí khủng bố và sự kiên định này của Lý Phàm, sắc mặt Hà Chính Hạo liền biến ảo.

"Thôi, thôi. Coi như là đánh cuộc một ván, tiểu tử này ngày sau sẽ có thành tựu bất phàm!"

Dứt lời, Hà Chính Hạo một tay bấm quyết, từng vật phẩm từ trong nhẫn trữ vật của hắn bay ra, biến mất vào sâu trong biển mây.

"Cũng may mỗi lần mở ra, ta đều lặng lẽ lưu lại cho mình một phần tài liệu..." Hà Chính Hạo đau đớn nhìn nhẫn trữ vật rỗng hơn phân nửa, thì thầm.

...

Lại hai ngày trôi qua, biển mây cuồn cuộn cuối cùng đã dần dần bình tĩnh lại.

Những đám mây trắng nhảy múa, vây quanh để đưa Lý Phàm trở lại đỉnh núi.

Thần thức đảo qua, thấy trong cơ thể Lý Phàm đã không còn chướng khí, Hà Chính Hạo rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

"Chúc mừng tiểu hữu! Từ nay gỡ bỏ gông cùm xiềng xích, có hi vọng trường sinh!" Hà Chính Hạo nhiệt tình nói.

Cảm thấy tình trạng cơ thể tốt hơn bao giờ hết, Lý Phàm vẫn đang thích nghi với toàn bộ cơ thể mới của mình.

Giờ phút này, nhìn thấy thái độ của vị Hà tiên sư kia thay đổi bất ngờ, trong lòng hắn có chút kỳ quái.

Mặc dù mình đã loại bỏ hoàn toàn Tiên Phàm chướng trong cơ thể nhưng dù sao vẫn chưa chính thức tu hành, chung quy vẫn còn là một phàm nhân.

Tại sao hắn lại khách khí với chính mình như thế?

Lý Phàm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hà Chính Hạo.

Hà Chính Hạo ngầm hiểu, kể cho Lý Phàm biết chuyện hắn đã ở trong Tịnh Thể Linh Trì trọn vẹn mười một ngày.

"Cái gì? Ta lại ở bên trong như vậy?"

Lý Phàm lần này thật sự hơi giật mình.

"Đúng vậy, thế nhưng tiểu hữu không biết a, vật luyện vận chuyển trận pháp này đã sớm hao hết rồi. Cũng nhờ ta bỏ ra vốn liếng, bổ sung thêm một phần cho tiểu hữu..." Hà Chính Hạo kể công nói.

Lý Phàm giờ đây cũng chấn động trong lòng không thôi.

Không phải vì "sự cống hiến không vụ lợi" của Hà Chính Hạo, mà bởi vì hắn phát hiện ra trên bảng trạng thái của "Hoàn Chân" lại có thêm một công pháp.

Không phải "Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú" mà Lý Phàm vẫn một mực tu hành trước đó.

Mà là "Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú"!

P.S: Buff ghê quá, dự qua vài chap nữa main sẽ bị tác giả cho ăn lẩu hành.

Truyện convert hay : Hỗn Độn Kiếm Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện