Rice muốn nói lại thôi, yên tĩnh mà đi trên đường, thật lâu không có trả lời.
Cho đến khi Vưu Hạ tưởng là cái đề tài này đã đến lúc kết thúc, hắn lại đột nhiên mở miệng: "Quan hệ thân cận, thì ta chỉ có một mình ngươi.
"
Lúc lời nói ra khỏi miệng, hai người đã đi ngang qua một cửa hàng kẹo ngọt của người lùn được trang trí tinh xảo hoa lệ, mùi kẹo đường nồng nặc mùi thơm từ mở rộng cánh cửa kính đầy màu sắc bay ra, hòa vào làn gió đều là ngọt ngào xì xì.
Cứ việc biết rõ là ý nói của Rice là quan hệ thân thiết bạn thân, mà có lẽ là do ảnh hưởng của mùi hương trong cơn gió, Vưu Hạ lồng ng.ực không khỏi dâng lên một tia cảm giác giọt ngào hạnh phúc.
Hắn liếc mắt mấy lần mái tóc đen của Rice đang bị cơn gió thổi có chút ngổn ngang, ánh mắt chợt nhảy đến phía trước người bán vừa đẩy một chiếc xe hàng gỗ bán công nghệ trang sức, tâm huyết dâng trào nói: "Ta mua cho ngươi một sợi dây da buộc tóc đi!"
Dứt lời, không chờ Rice phản ứng, hắn liền trước một bước đi đến xe đẩy hàng mỹ nghệ bày ở phía dưới bóng cây lớn.
Đầu đội nón cỏ người bán hàng thấy gian hàng của mình phía trước dĩ nhiên đến một vị tinh linh khách quý, lập tức đầy mặt tươi cười mà lấy ra áp dưới đáy hộp xinh đẹp nhất đồ trang sức bằng đồng cho hắn nhìn.
Vưu Hạ lắc lắc đầu, tỏ rõ chính mình không mua những thứ đồ này, tầm mắt đã chuyển đến trên giá gỗ một loạt sợi dây bằng da được móc treo lơ lửng.
Hắn vừa ý một cái sợi dây da có charm gắn đồng thau hình chiếc lá cây cùng khắc lông chim tước, vừa vặn Rice đi tới bên cạnh, hắn liền cầm lấy sợi dây da đưa cho Rice: "Ngươi thử một chút cái này đi.
"
Rice rũ mắt nhìn một chút hắn đưa tới màu đen sợi dây da, ngẩng đầu hướng Vưu Hạ trừng mắt nhìn, như là đang chờ đợi điều gì.
"Ta không biết cột, chính ngươi cột đi.
" Vưu Hạ liếc mắt một cái nhìn thấu ý nghĩ của hắn, "Ngươi biết cột tóc mà, ta nhớ tới lần thứ nhất nhìn thấy ngươi, lúc đó ngươi là cột một cái cao đuôi ngựa?"
Nghe vậy, Rice lúc này mới nhận lấy sợi dây da, nhưng cũng không ngay tại chỗ cột thử, mà là đem sợi dây da nhiễu trên cổ tay, nhìn liền không khác gì dây xích tay.
Hắn giải thích: "Nơi này không có gương, quay về lại thử.
"
Vưu Hạ bật cười: "Ngươi còn rất soi mói.
"
Lập tức hắn hướng về người bán hàng hỏi giá cả.
"Ba mươi cái tiền đồng, còn có cái này cũng tặng cho ngài.
" Người bán vừa nói vừa cầm lây một sợi dây da hình thức không mấy khác biệt, chỉ có điều là cái charm lá cây bằng đồng đổi thành lục lạc kín đáo đưa cho hắn, ân cần mà nói rằng: "Ta vẫn là lần đầu tiên tiếp đón một vị khách quý như ngài, cái sợi dây da này là đứa con gái sáu tuổi của ta tự tay chế tác, nàng nếu là biết chính mình làm sợi dây da có thể được một vị tinh linh sử dụng, nhất định sẽ thật vui sướng.
"
Người bán thịnh tình không thể chối từ, Vưu Hạ không thể làm gì khác hơn là tiếp nhận sợi dây da và nói cảm ơn: "Cảm ơn ý tốt của ngài, bất quá ta vẫn là nên trả tiền đem cái này cũng tính chung vào.
"
Người bán xua tay nói "Không cần không cần", nhưng đến khi Vưu Hạ thật đưa cho hắn sáu mươi tiền đồng, hắn cũng không chối từ, nhếch môi cười bắt chuyện khiến hai người lần sau trở lại.
Mãi đến tận đi ra một khoảng cách, sau đó Vưu Hạ mơ hồ dư vị có điểm gì là lạ.
Cái gì mà con gái sáu tuổi tự tay chế tác sợi dây da, mới sáu tuổi biết đến cái gì tinh linh hay không tinh linh chứ!
Hắn liền hỏi Rice: "Ta có phải là bị ép mua ép bán?"
"Ừm.
" Rice ngoan ngoãn mà gật đầu: "Đổi thành người khác, hắn cũng không dám sử dụng chiêu này.
"
Vưu Hạ hiểu được, đại khái là bởi vì mộc tinh linh thanh danh luôn tốt, người bán mới sẽ chủ động tặng đồ, bởi vì hắn nắm chắc chính mình nhất định sẽ trả tiền.
Vưu Hạ dở khóc dở cười: "Ngươi nhìn hiểu ra, lúc đó vì sao cũng không ngăn cản ta nha?"
Rice hơi cong lên môi dưới, liếc mắt nhìn trên cổ tay hắn cũng quấn quanh giống chính mình cùng khoản sợi dây da, nói: "Vì nó thật thích hợp ngươi.
"
* * *
Cũng may sợi dây da cũng không tính là không có tác dụng, buổi tối tham gia tiệc rượu liền dùng tới.
Liên quan tới quần áo tham gia tiệc rượu, Vưu Hạ vốn là dự định đi cửa hàng trang phục thuê một bộ tương đối đơn giản kỵ sĩ quần áo để mặc vào, kết quả là Rice nghe xong ý nghĩ của hắn, sau đó nói thẳng là chính mình có dư một bộ khôi giáp, có thể cho hắn mượn.
Vưu Hạ liền nghĩ có thể tiết kiệm một ít tiền cũng tốt, huống hồ so sánh trong trang phục cửa hàng những bộ quần áo được cho thuê không biết bao nhiêu người đã mặc vào thì mặc đồ của Rice vẫn là thoải mái hơn nhiều.
Vì vậy đêm đó lúc hoàng hôn, Vưu Hạ liền thay đổi kỵ sĩ trang phục Nhật Diệu quân do Rice từ nhà đem ra, hắn còn khiến Rice dùng sợi dây da lúc ban ngày mua giúp hắn buộc lên một cái cao đuôi ngựa.
Đã nhiều ngày rối tung tóc bạc bị cao cao mà cột lên, cả người liền nhẹ nhàng khoan khoái lên rất nhiều.
Duy nhất có chút không thoải mái, đại khái chính là màu đen thiết giáp quá mức nặng nề, mang mà hắn mỗi ngày cùng thành niên tinh linh rèn luyện, thể chất tăng lên không ít, bằng không là không nhất định có thể chống đỡ mặc được bộ quần áo này.
Thay xong trang phục kỵ sĩ, sau đó hắn như đột nhiên diễn nghiện, cầm lấy kiếm của Rice làm ra mấy cái động tác không ra ngô ra khoai, mỗi một lần quay người, trên sợi dây da cột tóc cái lục lạc liền theo mái tóc dài cùng nhau lay động, phát ra liên tiếp leng keng tiếng chuông vang.
Rice bị hắn khuyên cũng cùng đi tham gia tiệc rượu, lúc này vừa thay xong một bộ quần áo khác, chính là bộ đồ trò chơi tặng lễ phục màu đen, trước đó đã được mặc khi chụp quảng cáo.
Hắn ngồi ở rộng rãi ghế sô pha, ngón tay như có như không mà đùa con báo nhỏ, tầm mắt nhưng thuỷ chung dính vào hướng tinh linh đang xoay tròn tư thái.
Mỗi khi đám tóc bạc lóng lánh hào quang của tinh linh lướt qua giáp vai, kèm theo tiếng lục lạc vang lên dường như đang lay động vào trong tim của hắn, dễ dàng mà đem tiếng tim đập của hắn che đi.
Thời gian đã gần tới sáu giờ rưỡi, mặt trời từ lâu đã chìm xuống, chỉ dư lại một mảnh màu hồng ánh nắng chiều con lưu ở đường chân trời.
Không có mở đèn, của hàng mỹ phẩm lầu hai gian phòng vừa lớn vừa tối, chỉ có chính diện cửa sổ thuỷ tinh đem vào một tia sáng nhàn nhạt hoàng hôn.
Đứng trước cửa sổ thuỷ tinh lớn in đầy đám mây hồng, Vưu Hạ làm cái bộ dáng động tác đứng vững thu kiếm lại, bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Rice tràn ra nụ cười, hỏi: "Như thế nào, ngươi nhìn xem ta có thiên phú làm chiến sĩ sao?"
Rice bất thình lình đối mặt với khuôn mặt đầy tươi cười của hắn, tâm lý đập bịch bịch, trong lúc nhất thời không mở miệng được, cũng không nhúc nhích được cơ thể, tuỳ ý con báo nhỏ ôm lấy ngón tay của hắn mà g4m cắn.
Vưu Hạ nhìn thẳng hắn chốc lát, ước chừng là ý thức được hành vi của chính mình có chút quá mức ngây thơ, lập tức gác lại kiếm, hắng giọng một cái nói: "Thời gian cũng sắp đến, đứng lên đi, chúng ta có thể đi tiệc rượu.
"
Không khí yên tĩnh bị thanh kiếm cùng mặt bàn dụng vào nhau tiếng vang thanh thuý đánh vỡ, Rice giống như vừa tỉnh giấc chiêm bao, từ bên trong móng vuốt con báo nhỏ rút ra ngón tay của chính mình, hai bên tai ững đỏ mà cúi đầu "Ừ" một tiếng.
* * *
Lucia phu nhân nói thời gian tiệc tối bắt đầu chính thức là buổi tối bảy giờ, mà Vưu Hạ hai người sớm hơn nửa giờ tham gia, khi đó phát hiện mọi người cũng tới gần như đầy đủ.
Từ cửa chính đem ra thư mời rồi tiến vào, đầu tiên nhìn thấy chính là một căn phòng tiền sảnh đầy ánh nến mờ nhạt, đi qua tiền sảnh có thể nhìn thấy một bức bình phong rất lớn khảm nạm kính màu, du dương tiếng đàn phối hợp với cao vút giọng nữ cùng nhau hợp xướng chính liên miên không ngừng từ bên cạnh bức bình phong lối vào truyền đến.
Vưu Hạ đột nhiên ý thức được đây là thật sự một buổi tiệc long trọng.
Hắn quét mắt lối vào đứng hai