Diệp Thiên Dật nói, việc này đương nhiên là việc của bên Quân đoàn Huyết sắc rồi, để kiếm tiền chia sẻ bớt áp lực với Diệp Tiên Nhi, hắn phải làm việc này, và hắn cũng cần phải rèn luyện bản thân một chút.
"Tùy ngươi."
Thi Gia Nhất khẽ nhún vai.
"Anh Diệp, những gì ta vừa nói có đúng không?"
Diệp Thiên Dật vừa bước vào, Lý Bang hỏi đầy vẻ chờ đợi.
Diệp Thiên Dật liếc hắn một cái, sau đó vỗ vỗ vào vai Lý Bang, sốt sắng nói: "Bang Ngạnh à."
"Anh Diệp, ta tên Lý Bang mà."
Lý Bang gãi đầu cười.
Diệp Thiên Dật lấy ra một điếu thuốc, Lý Băng nhanh chóng châm lửa cho hắn, sau đó Diệp Thiên Dật hút một cách ngon lành.
"Cái tên gì của lớp 10 kia….. Diệp Thiên Dật, ngươi dập thuốc đi cho ta! Xem có ra thể thống gì không!"
Lý Bác Nhân chỉ vào Diệp Thiên Dật lớn tiếng quát.
Diệp Thiên Dật hít một hơi thật nhẹ và thổi ra.
"Thi lão sư nói có thể hút."
Thi Gia Nhất:???
Ta định cmn mệnh muốn đánh chết hắn!
Lý Bác Nhân nhìn Thi Gia Nhất, Thi Gia Nhất miễn cưỡng bắn tim với Lý Bác Nhân.
Lý Bác Nhân; "..."
Được rồi, hắn không muốn dây vào Thi Gia Nhất này, không thì mớ đan dược lại bị nàng trộm hết.
"Vậy thì cẩn thận đừng ném tàn thuốc lung tung."
Tất cả mọi người:???
"Vâng ạ, cảm ơn hiệu trưởng."
Diệp Thiên Dật cười toe toét.
Lý Băng nhìn Diệp Thiên Dật ngưỡng mộ, đúng vậy, đây chính là cảm giác, cảm giác mình là nhân vật chính!
Sau đó Diệp Thiên Dật nhìn Lý Băng và hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn đi theo ta như vậy?"
Lý Bằng hào hứng nói: "Ta muốn học làm người đàn ông như anh Diệp, một người đàn ông không sợ gì, giống như anh Diệp dám hút thuốc trước mặt hiệu trưởng."
"Còn gì nữa không?"
"Còn ……"
Lý Băng suy nghĩ một chút, cười ngượng ngùng nói: "Ta muốn tán gái giỏi như anh Diệp, rất nhiều cô gái."
"Đúng vậy, cứ đi theo lý tưởng này đi chú em, ta chính thức nhận ngươi làm đệ đệ, còn chuyện..." Sau đó Diệp Thiên Dật xoa hai ngón tay ra hiệu.
Lý tưởng chết tiệt gì đó? Diệp Thiên Dật mới không thèm quan tâm, thứ hắn quan tâm chính là tiền! Rất nhiều, rất nhiều tiền.
"Vâng vâng!"
Lý Băng hào hứng gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra, kết bạn với Diệp Thiên Dật, sau đó chuyển 20.000 tệ cho Diệp Thiên Dật, hai mắt Diệp Thiên Dật sáng lên.
"Ừ, có thời gian ta sẽ dạy ngươi."
"Cảm ơn anh Diệp, cảm ơn anh Diệp."
Lý Băng vui vẻ nói.
Họa Thủy đứng bên cạnh thở dài.
Đúng là một tên nhóc ngớ ngẩn.
Khảo hạch chỉ có một vòng này, ngoài Họa Thủy, còn có một bạn nam khác trong lớp 18 có thiên phú cao nhất, đạt đến cấp độ gần tử sắc, cũng được chú ý rất nhiều. Trong ánh mắt ghen tị của mọi người, khóe miệng Trần Chí An hơi nhếch lên. Trên đường đi xuống bục, hắn liếc nhìn về vị trí lớp 10, tức giận nhìn Diệp Thiên Dật, sau đó quay trở lại vị trí lớp của mình. Phần lớn các lớp còn lại đều bình thường. Ngày mai mới có kết quả, tất cả mọi người trở lại lớp học như bình thường.
"Đi thôi."
Khảo hạch kết thúc, Bạch Hàn Tuyết thì thầm nói chuyện với Diệp Thiên Nhi, rồi hai cô gái rời đi.
Lâm Trường Thiên nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng đầy vẻ tức tối!
"Có vẻ như nữ thần của ngươi thực sự đã bị Diệp Thiên Dật hạ gục rồi."
Tần Triều vừa đi vừa nói nhỏ.
"Ngươi tin không? Ngươi không cảm thấy có gì đó không đúng sao?"
"Ta không tin, thực sự không thể có chuyện đó, nhưng Bạch Hàn Tuyết đã thừa nhận điều đó trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh. Ta phải tin điều đó, và đừng quên, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Diệp Thiên Dật không phải là đồ ngốc, nếu hắn thực sự thích Bạch Hàn Tuyết. Hắn lại có chị gái là bạn thân nhất của Bạch Hàn Tuyết giúp theo đuổi nàng. Nếu Bạch Hàn Tuyết và Diệp Thiên Dật có mối quan hệ vững chắc, thì Diệp Thiên Dật có thể trong những năm này đang cố tình che giấu, nhưng mà Bạch Hàn Tuyết nhất định sẽ không thích một kẻ phế vật. "
Nói xong hắn bỏ đi.
“Giấu? Ta muốn xem ngươi giấu cái gì!"
...
Trong lớp, tất cả mọi người
đang tán gẫu, những cô gái đó luôn muốn nhìn về phía Diệp Thiên Dật dù vô tình hay vô ý, dù biết hắn là một tên không ra gì, nhưng nhan sắc này luôn khiến họ muốn ngoái lại nhìn, thật đẹp trai. Chỉ có Họa Thủy được Thi Gia Nhất gọi đến văn phòng, không biết nói gì, còn Diệp Thiên Dật thì sao?
Hắn xay hết phấn thành bột rồi cho vào một cái xô, sau khi xay hết phấn thì được 1/3 cái xô, cũng khá nhiều.
"Anh Diệp, anh đang làm gì vậy?"
Lý Băng nghi ngờ hỏi, không chỉ hắn, mà tất cả những người khác đều thắc mắc.
"Chút nữa ngươi sẽ biết"
Sau đó Diệp Thiên Dật mở một cánh cửa và đặt cái xô lên trên, nhìn là biết ai mở cửa thì nửa thùng bụi phấn sẽ rơi trúng người đó, ngoài ra, Diệp Thiên Dật còn nhờ Lý Băng đi mua dầu. Quét lên trên nền đất, nền đất chỗ đó hơi nghiêng, không được bằng phẳng...
Tại sao hắn lại muốn làm việc này? Rất đơn giản. Họa Thủy không phải muốn trấn chỉnh hắn sao? Vẫn chưa thỏa mãn, hắn liền bày ra kế khác làm nàng khóc, được rồi rồi để ta thử phương pháp này xem ai thông minh hơn ai, cái này để dành cho Họa Thủy, văn phòng ở sát cửa sau của lớp. Ai cũng ở trong lớp, chỉ có nàng mở cửa đi vào, như vậy sẽ chỉ có nàng bị “trúng đạn”!
Diệp Thiên Dật hiểu phương thức trừng phạt này không có gì đáng nói, nhưng cũng có thể làm cho nàng nếm mùi đau khổ, tuy rằng có chút không nỡ trước một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng ai bảo nàng xui xẻo. Trúng ngay cái nhiệm vụ này?
Đúng lúc này, một bóng người ở cửa trước đi tới, hắn không đi vào, chỉ là đứng ở ngoài cửa nhìn vào, mọi người đều nhìn hắn.
Trần Chí An thích Họa Thủy, là người theo đuổi số một của Họa Thủy, giàu có quyền lực, có tư cách để theo đuổi Họa Thủy, sẽ không cảm thấy tự phụ trước mặt gái đẹp, nhưng nghe nói Diệp Thiên Dật lớp 10 lại dám suốt ngày chọc ghẹo Họa Thủy. Khiến cho Họa Thủy nổi giận, thứ nhất là vì hắn rất tức giận, thứ hai đây cũng là cơ hội tốt để hắn thể hiện mình trước Họa Thủy! Chỉ cần hắn dạy dỗ Diệp Thiên Dật một bài học, thì hắn sẽ được Họa Thủy yêu quý hơn, hắn nghĩ như vậy.
"Diệp Thiên Dật ở đâu? Bước ra đây cho ta!"
Trần Chí An đứng ở cửa quát vào trong lớp, mọi người nhìn về Diệp Thiên Dật, hắn đưa mắt nhìn theo thì thấy Diệp Thiên Dật, khóe miệng hắn nhếch lên, hắn vuốt tóc mái tỏ vẻ đẹp trai rồi đi dọc hành lang đến cửa sau.
Diệp Thiên Dật bối rối, đây là ai? Chưa gặp bao giờ, hắn đang làm gì vậy? Diệp Thiên Dật muốn nhắc hắn đừng vào, nhưng không kịp.
Trần Chí An mở cửa sau.
ầm--
Cái xô rơi thẳng xuống đầu hắn, phấn nhuộm màu cả người hắn.
Tất cả mọi người: "..."