Lúc này, một giọng nói thanh thúy quen thuộc truyền tới."Phàm ca, trong lúc tu luyện ta nghe nói ngươi đánh nhau với Morgan, hiện tại ca sao rồi? Có bị thương không?" Lâm Vi Vi chạy tới, mặt đầy lo lắng hỏi."Yên tâm, hiện tại ta rất khỏe! Người này cũng dễ đối phó hệt như La Thiên Quân, ta không chỉ tiêu diệt hắn ta, còn giành được rất nhiều thứ tốt." Vừa nghĩ tới những gì thu hoạch được, Lâm Bắc Phàm lộ ra nụ cười nhẹ.La Thiên Quân: "..."Ta chỉ tới xem kịch, vậy mà nằm không cũng trúng đạn?"Ca không sao là tốt rồi, ta lo cho ngươi muốn chết!" Hai tay Lâm Vi Vi ôm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, vẻ mặt nghĩ mà sợ.Nhìn thấy một màn này, trái tim La Thiên Quân lại quặn đau."Nữ thần của ta, ngươi... Sớm biết như vậy ta đã không tới!" La Thiên Quân mặt đầy bi thương, lắc đầu rời đi.Lâm Bắc Phàm sờ đầu tiểu ny tử, cảm giác vô cùng có xúc cảm."Ca lại sờ đầu ta!" Lâm Vi Vi trợn mắt nhìn."Vi Vi, ta có chuyện muốn nhờ muội!" Lâm Bắc Phàm trịnh trọng nói."Chuyện gì, Phàm ca cứ nói đi, muội nhất định sẽ dốc hết sức hoàn thành!" Mặt Lâm Vi Vi tràn đầy kiên định.Lâm Bắc Phàm kề sát bên tai Lâm Vi Vi, nhỏ giọng nói: "Vi Vi, 11:30 tối nay, muội tới nhà ta, tốt nhất không nên để người khác biết."11:30 đêm nay?Tới nhà Phàm ca?Không nên để cho người khác biết?Mặt Lâm Vi Vi đỏ lên, ngượng ngùng không thôi.Chẳng lẽ Phàm ca muốn...Làm sao bây giờ?Ta nên đáp ứng không?Đáp ứng không?Vẫn là đáp ứng?"Vi Vi, có đồng ý hay không, muội trả lời một câu đi!" Lâm Bắc Phàm vỗ đầu Lâm Vi Vi."Phàm ca, chuyện này, ca nói sao muội có thể không biết xấu hổ mà đáp ứng? Mặc dù muội nguyện ý... Nhưng muội không phải nữ nhân tùy tiện!" Cái đầu nhỏ của Lâm Vi Vi đã cúi thấp tới sắp chạm ngực, hai tay cũng không biết nên đặt nơi đâu.Mặc dù muội nguyện ý, nhưng cũng không thể nói ra miệng!Người ta là nữ hài tử, rất mắc cỡ đó!"Loại chuyện này vốn là ngươi tình ta nguyện, có gì phải ngượng ngùng? Lại nói chẳng lẽ ca còn hố muội hay sao?" Lâm Bắc Phàm ngơ ngác."Phàm ca, ca thật xấu, thật không hiểu tâm tư nữ hài tử!" Lâm Vi Vi thẹn quá hóa giận, đẩy Lâm Bắc Phàm một cái, sau đó chạy đi."Này, muội còn chưa trả lời ta có tới hay không đâu!" Lâm Bắc Phàm vẫy tay.Lâm Vi Vi càng chạy nhanh hơn.Không có kịch hay để nhìn, mọi người cũng giải tán."Sắc Vi tỷ tỷ, ngươi nhìn ra được gì không?" An Khả Hân buồn bực nói.Nàng nhìn từ đầu tới đuôi, ánh mắt đều không nháy lấy một cái, ngoại trừ nhìn ra Lâm Bắc Phàm là một kẻ vô sỉ thì không thu hoạch được gì khác."Nhìn thấu một vài chuyện.""Cái gì?"Huyết Sắc Vi cười nói: "Lâm Bắc Phàm có ý thức chiến đấu vô cùng giỏi, sách lược chiến đấu vô cùng chính xác. Trong toàn bộ trận chiến, hắn có thể hoàn mỹ vận dụng linh phù trong tay, có thể căn cứ tình huống mà tùy cơ ứng biến, sau đó thành công chiến thắng Morgan. Nếu hắn luyện võ, nhất định sẽ trở thành một võ giả cường đại. Đáng tiếc hắn lại là một phù sư..."Huyết Sắc Vi thở dài, cảm thấy đáng tiếc thay Lâm Bắc Phàm.Phù sư là hệ phụ trợ, không có linh phù đồng nghĩa với không còn sức chiến đấu gì, ước thúc quá lớn.Nó cũng chú định hắn không cách nào trở thành cường giả.Trừ phi hắn thay đổi, một lần nữa tu luyện hệ khác.Chỉ có điều hiện tại hắn đã 18, muốn chuyển hẳn sang một chức nghiệp khác, khó khăn chồng chất khó khăn, thành tựu cuối cùng cũng sẽ không quá lớn.Cho nên, nàng rất lấy làm đáng tiếc thay cho Lâm Bắc Phàm.Lâm Bắc Phàm thu chiến lợi phẩm, trở về nhà mình, tiếp tục ngày tháng trạch nam.Đầu tiên hắn cầm quyển bút ký của phù sư thần bí kia lên, tất cả phù văn ghi trên đó Lâm Bắc Phàm chỉ liếc mắt đã coi thường bỏ qua, bởi những phù văn này hắn đều biết, hơn nữa còn có thể họa càng hoàn mỹ hơn.Ngay sau đó, hắn từ từ xé bỏ lớp vỏ bọc ngoài, tường kép lộ ra, xuất hiện phù văn mới.Ánh mắt Lâm Bắc Phàm sáng lên, vô cùng sung sướng nhìn.Bởi những phù văn này đều là phù văn Siêu Phàm