Sau khi bữa tối yên tĩnh đầy ngượng ngùng kết thúc, khi Lục Việt chuẩn bị rời đi, Tịch phu nhân lại nhiệt tình cố giữ hắn ngồi thêm một chút nữa.
Lục Việt định lịch sự từ chối nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mưa vẫn chưa tạnh, hắn nhớ đến tiểu Nguyệt Lão ướt như chuột lột ban nãy.
Tiểu Nguyệt Lão không có ô, chút linh lực còn lại sau khi dùng thuật ẩn thân không đủ để cậu dùng thuật che mưa, một đường thuận lợi trở về văn phòng.
Có lẽ chờ mưa tạnh mới rời khỏi Tịch gia sẽ tốt hơn.
Nhưng nếu muộn hơn một chút, yêu quái ẩn thân trong nhân gian sẽ thừa lúc đêm khuya vắng vẻ ăn thịt mất tiểu Nguyệt Lão dễ dụ này.
Lục Việt suy đi tính lại, quyết định ở lại nhà họ Tịch thêm nửa tiếng nữa.
Tịch Tuyết ngồi trên ghế sofa, theo sự phân phó của mẹ cô, gọt một miếng táo đưa cho Lục Thịnh.
Nhưng đại tiểu thư trong gia đình giàu có như cô, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải gọt vỏ táo nên dao cầm xiêu xiêu vẹo vẹo, cả vỏ và phân nửa quả táo đều bị cô tiễn vào thùng rác.
Chỉ để lại một ít thịt táo trên lõi hạt.
Tô Quân và Lục Việt cùng trầm mặc nhìn miếng táo đã gọt trên đĩa.
Tịch Tuyết ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi gọt không được đẹp lắm! "
Tô Quân, người cực kỳ giàu kinh nghiệm lý thuyết đã giúp Lục Việt nghĩ ra câu trả lời chính xác ngay lập tức.
Đầu tiên là mỉm cười nói "Không sao, từ cách gọt táo này tôi nhìn ra được phong cách hoang dã của đại sư XXX"
Sau đó ưu nhã cầm miếng táo lên, cắn một miếng, tỏ vẻ ngạc nhiên trước độ ngọt của quả táo, cảm thán: "Chà, quả táo này thật ngọt!"
Mấu chốt cuối cùng là dùng một câu "Nhưng người trước mặt so với táo còn ngọt hơn" để làm tình yêu thăng hoa.
Nhưng sự thật phũ phàng lại là!
Lục Việt lãnh đạm nhìn miếng táo trên bàn, sau đó lại đem tầm mắt dời về tờ báo trong tay.
"Ừm, cảm ơn.
"
Một tia sấm cuồn cuộn nháy mắt bổ xuống đầu Tô Quân làm tan vỡ mọi bong bóng màu hồng chứa đựng ảo tưởng tốt đẹp của cậu.
"Ừm" là có ý gì?
"Cảm ơn" lạnh nhạt là cái quỷ gì?
Anh ta có phải chỉ biết máy móc lặp đi lặp lại mấy câu "Ừm", "Không sao", "Cảm ơn" hay không?
Sau khi hai người im lặng khoảng 3 phút, Lục Việt đang lật báo trên tay đột nhiên hỏi:
"Tịch tiểu thư, cô đã từng nghe qua câu chuyện Ma hổ vồ(1) chưa?"
(1): Theo truyền thuyết, người bị hổ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi hổ mà còn giúp hổ ăn thịt người khác.
Tịch Tuyết gắt gao nhìn chằm chằm cạnh bàn sắc nhọn, hô hấp không khỏi gấp gáp hơn vài phần.
! Tiếp tay cho giặc, người đàn ông này rốt cuộc đang muốn ám chỉ điều gì?
Cô bất giác nắm chặt tay, nhẹ giọng hỏi:
"Sao đột nhiên Lục tổng lại nói đến chuyện Ma hổ vồ?"
Trên đầu Tô Quân lóe lên vài dấu hỏi chấm sáng như bóng đèn, cậu nghiêng đầu nhìn Lục Việt
Thấy tiểu Nguyệt Lão ngây ngốc nhìn mình, ngữ khí lạnh nhạt của Lục Việt dịu đi vài phần
"Không có gì, chỉ là có chút xúc động khi nhớ ra câu chuyện đó thôi.
"
"Ma hổ vồ chẳng qua chỉ là kẻ đáng thương bị con hổ khống chế nên mới! "
Không đợi Tịch Tuyết nói hết, Lục Việt đã lạnh lùng ngắt lời cô:
"Đáng thương? Người vô tội bị Ma hổ vồ mê hoặc chẳng phải càng đáng thương sao?"
Trên đầu Tô Quân lại lóe lên hàng loạt dấu hỏi chấm
Hai người này là đang tranh luận xem Ma hổ vồ có đáng thương không à?
Mặc dù ánh mắt Lục Việt vẫn đặt trên tờ báo, nhưng Tịch Tuyết lại cảm thấy anh ta đã nhìn thấu hết bí mật trong lòng mình.
Cô tâm hoảng ý loạn nghĩ, không được, tuyệt đối không được.
Tô Quân trợn mắt há mồm nhìn 2 người dùng thái độ giương cung bạt kiếm thảo luận về mối quan hệ giữa khoa học và thần học.
Hai người này rốt cuộc đang nói vớ nói vẩn gì vậy?
Tịch Tuyết bàng hoàng đau khổ, Lục Việt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn giống như cảnh sát đang thẩm vấn phạm nhân vậy.
Lõi táo trên bàn đã khô đến mức sắp ngả vàng rồi.
Giống như trái tim quật cường của cậu đang dần héo mòn trong gió lạnh.
Tịch Tuyết im lặng một lúc, sau đó hỏi ngược lại:
"Lục tổng có tin vào số mệnh không? Anh có tin trên đời này tồn tại Ti Mệnh và sổ Vận Mệnh không?"
"Ừm"
Cô cười khổ một tiếng
"Sổ Vận Mệnh đã định sẵn một đời người, nếu như không phải do Ti Mệnh nguyện ý sửa đổi, vậy có phải con người bắt buộc phải bi thảm sống theo những gì mà sổ Vận Mệnh viết không?"
Lục Việt khẽ nhíu mày
"Tịch tiểu thư, sổ Vận Mệnh do 2 cây bút viết nên, một cái nằm trong tay Thiên Đạo, còn một cái! "
Hắn quay đầu nhìn Tịch Tuyết, nói rõ ràng từng chữ:
"! Chính là nằm trong tay bản thân.
"
Đồng tử của Tịch Tuyết đột nhiên co rút lại, móng tay sắc nhọn cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay.
"Ti Mệnh, Nguyệt Lão, Thần Tài! những tưởng là thần tiên điều khiển vận mệnh của người phàm, thực chất cũng chỉ là nghe theo ý trời mà thôi.
"
Những lời này hắn đã từng nói với rất nhiều người bị Vị Vong Nhân mê hoặc lấy sinh mệnh đổi nhân duyên hoặc tiền tài, nhưng đều không có ngoại lệ, tất cả đã quá muộn.
Nói xong những lời này, Lục Việt liếc mắt nhìn tiểu Nguyệt Lão đang buồn ngủ đến díp mắt bên cạnh.
Cậu chống cằm, hai mắt mông lung nhìn hắn, cố gắng căng mắt lên.
Sau đó khi hai mí mắt sắp dính lại với nhau, cậu lại dùng tay nâng nó lên, miệng lẩm bẩm niệm "17 vạn linh thạch" để khích lệ mình cố gắng không ngủ mất.
Nhưng niệm tới niệm lui, cuối cùng cái đầu nhỏ cũng gục xuống bàn, Tô Quân hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
! Mấy lời người này nói sao mà nhàm chán giống như nội dung Hội thảo nghiên cứu Linh thuật Thiên Đình của Sở trưởng Lục quá vậy?
Sau khi kết thúc cuộc đối thoại đầy mùi thuốc súng, Lục Việt đứng dậy, mượn cớ vào nhà vệ sinh để đi ngang qua bàn, cố ý kéo mái tóc ngốc của tiểu Nguyệt Lão đang ngủ gật trên bàn.
Hắn phải quay về, trước khi về phải đem tiểu Nguyệt Lão này xách về cùng.
Tiểu Nguyệt Lão vô thức hất tay Lục Việt ra, miệng lẩm bẩm:
"! Đừng nghịch tóc ta.
"
Lục Việt thấy tiểu Nguyệt Lão gục đầu xuống bàn ngủ tiếp, lòng tràn đầy bất lực.
Một lúc lâu sau, Tô Quân mới mơ màng tỉnh dậy, dùng sức xoa mặt, ngơ ngác nhìn quanh phòng.
Tịch Tuyết và Lục Việt vẫn ngồi trên sofa, chỉ là hai người không đấu khẩu nữa mà yên lặng ngồi ở hai đầu sofa.
Không nói một lời.
Không gian tĩnh lặng đến nỗi Tô Quân còn tưởng rằng thế giới này chỉ còn lại mình cậu.
Cậu luôn nhớ nhiệm vụ mà Sở trưởng đã giao cho mình: "Nhất định phải khiến nhân duyên của Lục Thịnh quay trở về quỹ đạo bình thường.
"
Nhưng hiện tại mở đầu bằng nhất kiến chung tình đã hoàn toàn sụp đổ, nhiệm vụ tiếp theo là trò chuyện vui vẻ cũng chẳng thấy đâu.
Mắt thấy cốt truyện "Hai người yêu nhau" sắp đi vào bế tắc "cả đời xa lạ", cậu, Tô Quân, Nguyệt Lão chính thống duy nhất được phái xuống nhân gian, không bao giờ cho phép một thảm kịch như vậy xảy ra.
Tô Quân đứng lên, hít sâu một hơi, dứt khoát lấy ra át chủ bài - áo len tơ hồng.
Cậu trịnh trọng cầm áo len tơ hồng, từng bước từng bước đến gần Lục Việt.
Lục Việt liếc nhìn tiểu Nguyệt Lão, chỉ thấy cậu giây tiếp theo nhảy lên như sói đói vồ mồi, tròng áo