Tay bị Lục Việt nắm chặt nhưng Tô Quân không dám đi song song với hắn, càng không dám nghĩ "nghi thức cổ xưa" trong lời hắn là cái gì.
Cậu chỉ dám lo lắng bất an đi theo Lục Việt giống như một chú cún bị chủ nhân dắt đi.
Cậu thật ra rất vui sướng nhưng cũng rất hốt hoảng.
Còn nhớ ngày trước, Trưởng Thiên Đình trong ngày đầu tiên xuất hiện trước mặt chúng tiên sau đại hôn cũng nắm chặt tay phu nhân bước qua cánh cửa của hội Bàn Đào.
Đây cũng được coi như là một hình thức công bố mối quan hệ của hai người trước chúng tiểu tiên.
Lại quay ngược về mấy nghìn năm trước, trong cuốn sổ ghi chép tiên duyên có ghi lại rằng hội Bàn Đào có truyền thống đi cùng với ý trung nhân.
Vì vậy lần nào phu nhân Trưởng Thiên Đình cũng cùng chồng tham gia hội Bàn Đào, bỏ mặc 3 đứa con đáng thương ở khu vực các tiểu tiên để phát cơm chó.
Cảm nhận được sự bất an của Tô Quân phía sau, Lục Việt liền dừng bước, dường như có thể nhìn thấu nỗi lo lắng trong lòng cậu.
Hắn xoay người xoa đầu Tô Quân, lời ít ý nhiều giả thích:
"Không cần lo lắng, ta nắm tay cậu là vì muốn dẫn cậu lên đài Lưu Nguyệt, một mình cậu lên có chút khó khăn."
Một góc khác, Tần Vô Duyên khẽ cau mày, cùng Sở phó sở Nguyệt Lão vội vàng lên chỗ ngồi của mình trên Lưu Vân đài.
Sở phó chính là cái máy chuyên buôn dưa của sở Nguyệt Lão, cậu ta không dám nhìn thẳng Lục Việt, chỉ có thể liếc Tô Quân qua khóe mắt.
Cậu ta đi sau lưng Tần Vô Duyên, nhỏ giọng nói với Tần Vô Duyên:
"Sở trưởng, Tô Quân có thể tự lên đài Lưu Nguyệt được mà, cần gì Sở trưởng Lục nắm tay dẫn lên?"
Tần Vô Duyên trừng Sở phó
"Hôm qua ngươi đã nộp báo cáo "Ảnh hưởng của việc sổ Vận Mệnh bị đánh cắp đến sổ Nhân Duyên" chưa? Còn đá Tam Sinh tu sửa thế nào rồi? Đúng rồi, lát nữa ngươi thay ta đọc báo cáo thường niên của sở Nguyệt Lão."
Sở phó đột nhiên bị cấp trên hỏi về tiến độ công viên, tâm tình hóng chuyện liền tiêu tan, cúi đầu theo sau, không dám nói thêm lời nào nữa.
Cấp dưới không được có tiếng nói, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay kìm nén tâm tình buôn dưa vào trong lòng.
Cậu ta quên rằng Tần Vô Duyên từng là Sở phó sở Giám Phạt, đây thực sự là một sai lầm.
Tô Quân cũng nhìn thấy Tần Vô Duyên bên này, lập tức gọi y:
"Sở trưởng! Ngày mai tôi sẽ quay về làm việc!"
Cậu đã ăn không ngồi rồi ở nhà Sở trưởng Lục 4 ngày rồi, cậu "tĩnh dưỡng" đến nỗi không chỉ vết thương đã lành mà còn tăng thêm 1 cân.
Nếu còn không đi làm cậu nghĩ rằng mình sẽ bị Tần Vô Duyên một chân đá ra khỏi sở Nguyệt Lão mất.
Nhưng Lục Việt không đồng ý:
"Nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa."
"Sở trưởng...!A Việt, tôi vẫn nên ngày mai quay lại làm việc, công việc ở nhân gian rất gấp..."
Tần Vô Duyên mở miệng, lặp lại nguyên si lời của Lục Việt:
"Nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa."
Tô Quân không vội đi làm nhưng cậu tiếc số tiền lương bị mất trong thời gian cậu nghỉ ốm.
Cậu lòng đau như cắt đếm số linh thạch ít ỏi mà mình tiết kiệm được.
"...!Sở trưởng, tiền lương tháng này của tôi bị trừ bao nhiêu?"
"Không trừ."
Tóc gáy Tô Quân dựng hết cả lên, không dám tin nhìn Tần Vô Duyên một lượt, dè dặt hỏi:
"Sở trưởng, ngài...!hôm nay có ổn không vậy?"
Đầu óc không phải bị nóng hỏng rồi chứ?
Vì có khoản bồi thường khi bị thương nên tiểu tiên nghỉ ốm không lương, đây là quy định được khắc trên cổng sở Nguyệt Lão.
Tần Vô Duyên nhướng mày, "Vậy bây giờ ta trừ, ta..."
Sau đó y thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Việt phóng tới, biết điều dừng câu chuyện lại, mặt không đổi sắc sửa lời:
"...Nói đùa thôi."
Sở phó ngồi bên cạnh cố gắng nhịn cười đến nỗi hai vai rung lên bần bật.
Đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy dáng vẻ bị đàn áp của Sở trưởng nhà mình.
Đây chính là "cá lớn nuốt cá bé" trong truyền thuyết sao?
"Sở trưởng, vậy khi tôi quay lại làm việc, có thể để tôi tiếp tục ở nhân gian thắt dây tơ hồng không?"
Tần Vô Duyên cau mày.
"Ngươi cứ ở lại Thiên Đình..."
Lục Việt như có như không khẽ gật đầu với Tần Vô Duyên, Tần Vô Duyên lập tức đổi ý:
"...!Được, ngươi đi đi."
Lục Việt lãnh đạm lên tiếng:
"Tần Thâm"
Tô Quân hoài nghi nhìn Lục Việt, Tần Thâm? Sở trưởng Lục đang gọi ai vậy?
Tần Vô Duyên trước mặt liền hất vạt áo, lập tức quỳ xuống nghe lệnh
"Sở trưởng, có thần."
Dù rời sở Giám Phạt đã nhiều năm nhưng Tần Vô Duyên vẫn luôn giữ thói quen như lúc còn công tác ở đây,
"Bốn ngày trước, ngươi ở đâu?"
Tim Tô Quân đập thình thịch.
Bốn ngày trước...!lẽ nào Tần Vô Duyên thực sự hạ phàm tìm Bạch Ly?
Tần Vô Duyên cúi đầu, đôi mắt ghim chặt xuống mặt đất, môi dưới sắp bị cắn đến chảy máu.
Y không trả lời, một hồi lâu vẫn không đứng dậy, lưng căng chặt giữ tư thế nửa quỳ như cũ.
Sự im lặng này như đang thể hiện tính cách không chịu khuất phục của Tần Vô Duyên.
Tô Quân căng thẳng theo dõi một màn đối đầu đầy mùi thuốc súng giữa hai người, dè dặt kéo tay áo Lục Việt, lấy lòng nói:
"A Việt, chúng ta đi lên đi, hội Bàn Đào sắp bắt đầu rồi"
"Được."
Hắn quay đầu nhìn Tần Vô Duyên vẫn đang quỳ trên mặt đất
"Ta dẫn tiểu Quân lên đài Lưu Nguyệt."
Dừng khoảng nửa phút, hắn nói tiếp
"Chuyện ngươi hạ phàm ta có thể giả vờ không biết, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, dùng linh lực kéo dài sinh mệnh của người phàm sẽ phải nhận hình phạt thiên lôi."
"Nếu không, cho dù ta ra tay cũng không cứu nổi ngươi."
Tần Vô Duyên đứng dậy, vẻ mặt thất thần, trầm giọng trả lời:
"Vâng, đa tạ Sở trưởng, thần biết sai rồi."
Tô Quân đứng bên cạnh cuối cùng cũng có thể thả lỏng, tay khẽ vỗ ngực thở phào một hơi.
Tô Quân lại nhẹ nhàng xoa đầu cậu
"Đi thôi."
Tô Quân vừa bị Lục Việt dẫn đi vừa siết chặt tay, quay đầu nói với Sở trưởng:
"Sở trưởng, ngài đợi tôi quay lại tiếp tục cống hiến cho sở Nguyệt Lão."
Cậu xúc động nghĩ, nhìn thấy cậu phấn đấu quên mình giúp y hóa giải cục diện bế