Vân Thiều bật cười, khóe môi không nén được mà cong cong, khẽ giọng nói: "Oanh Oanh luôn đối xử tốt với ta."
Dù rằng trông không vui, nhưng thực ra là luôn trút giận giúp mình, lặng lẽ giúp đỡ mình, lần trước ở Thái Hòa Môn quất roi trăm quan cũng thế, giúp mình chọc giận đuổi Cung Hồng Ba đi cũng thế, lần này cũng vậy.
Vi Oanh: "Hả?"
Cũng Đấu Cơ thầm nghĩ: có khả năng Hoàng đế hiểu lầm gì đó về Oanh Oanh rồi.
Nói Oanh Oanh thì có thể có ý xấu gì được, chắc chỉ có mình nàng ta tin.
Vân Thiều dán sát vào Vi Oanh, đỏ mặt nói: "Oanh Oanh đối xử với ta tốt như thế, nên nhất thời ta không nghĩ ra phải báo đáp thế nào, nên đành dùng thân..."
Vi Oanh cắt lời nàng ấy: "Người phong ta làm Hoàng hậu được không? Cũng không cần phải phế Hậu trước đâu, để ta làm Đông Hoàng hậu Tây Hoàng hậu gì đó là được, ta không kén."
Thế này cũng coi như là biến tướng hoàn thành nhiệm vụ, cung đấu thành công là có thể nhanh chóng thoát khỏi thế giới này.
Vân Thiều bình tĩnh nhìn nàng, sâu trong đôi mắt đen láy có tia sáng loé qua.
Vi Oanh ngoan ngoãn nhìn nàng ấy: Bệ hạ, ta không muốn cố gắng nữa.jpg
Vân Thiều hỏi: "Phong nàng làm Hoàng hậu rồi nàng sẽ bỏ ta mà đi sao?"
Vi Oanh đơ một lúc, sau đó khẽ cười, rồi chớp mắt thật nhanh, đôi mắt như lá liễu tạo thành đường cong mượt mà, phần đuôi hướng lên trên, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng trong veo: "Đương nhiên là sẽ không rời xa bệ hạ rồi ~"
Vân Thiều không nói thêm gì, nàng ấy nắm chặt tay áo của Vi Oanh rồi kéo nàng đi về phía trước.
Đi đến thẳng cửa điện Dưỡng Tâm, Vi Oanh mới nhớ ra là cẩu Hoàng đế rõ ràng đã nói muốn đưa nàng tới điện Ngọc Lộ, mà kết quả lại chạy một vòng tới bên này.
Ban nãy nàng nghĩ đến chuyện khác nên cũng không nhận ra, sơ ý rồi.
Bên trên cung điện nguy nga cao ngất có treo tấm biển "điện Dưỡng Tâm".
Vân Thiều ngẩng đầu, biểu cảm như không hay biết gì: "Sao lại tới chỗ này?"
Vi Oanh cầm chiếc khăn tay nhỏ: "Bệ hạ, là người dẫn đường đó."
Vân Thiều há miệng, chốc sau mới nhẹ nhàng đáp: "Là do ta phân tâm, suy tính đến chuyện khác, Oanh Oanh, đến cũng đã đến rồi, chi bằng..."
Vi Oanh mím môi, hung tợn nghĩ, vờ vịt, người cứ cố giả vờ giả vịt đi!
Vân Thiều đi đến cạnh nàng, cọ vào tai của nàng nói: "Ta đang nghĩ đến chuyện phong hậu cho Oanh Oanh."
Vi Oanh thoắt cái đổi ngay sắc mặt, tỏ vẻ rộng lượng: "Không phải chỉ dẫn nhầm đường sao, bệ hạ dẫn sai đường thì sao có thể gọi là dẫn sai đường được chứ, huống chi còn là dẫn đến điện Dưỡng Tâm, thế thì gọi là gì? Này gọi là ngựa quen đường cũ."
Vân Thiều:...
Vi Oanh lúng túng cười hai tiếng, rồi trở tay dắt nàng ấy cùng đi vào điện Dưỡng Tâm, rất ân cần tìm cuốn sổ con ở khắp xung quanh, rồi tỏ vẻ chăm chỉ mài mực sửa sang lại sổ con cho Hoàng đế.
Hoàng đế tựa vào bàn, im lặng nhìn nàng đi đi lại lại siêng năng ân cần, sắc mặt càng lúc càng lạnh.
Lát sau như nghĩ đến điều gì, nàng ấy chầm chậm cười: "Oanh Oanh, nếu như nàng muốn phong hậu thì nỗ lực thể hiện đi."
Vi Oanh quay đầu, ngước mắt nhìn Hoàng đế đang đứng trong Kim điện, nàng ấy mặc một bộ y phục màu đen, áo bào dùng chỉ sẫm màu thêu kim long ngũ trảo, đang tựa trước bàn, lưng thẳng như kiếm, ánh mắt sắc nặng nề chăm chú nhìn nàng.
Trên gương mặt nhợt nhạt của Hoàng đế, đôi lông mày đen nhánh, bờ môi mỏng mím chặt, dáng vẻ nghiêm nghị của thiên tử trẻ tuổi vừa vô tình lại uy nghiêm, giống hệt với các vị đế vương trong những bức cổ họa được thờ cúng.
Nàng đột nhiên cảm thấy, nếu lúc ở ngự hoa viên mà Vân Thiều bày ra cái vẻ mặt này thì dù sứ thần Bắc Quyết có mù cũng sẽ không nhận nhầm.
"Bệ hạ." nàng suy nghĩ lời của Vân Thiều nói rồi chậm hỏi: "Ta phải tự thân nỗ lực thế nào?"
Vân Thiều bước đến, kéo lấy cái thắt lưng của nàng, đưa nàng tới bên cạnh long sàng, nhướng mày, lặng thinh nhìn về phía nàng, trong ánh mắt có sự khiêu khích, như thể đang nói: Nàng liệu có được không?
Vi Oanh: Nữ nhân đích thực không thể nói không được!
Nhưng khi nàng nhìn thấy Hoàng đế từ từ cởi nút thắt cúc cổ áo, để hở ra một khúc xương quai xanh nho nhỏ thì nàng không khỏi dời ánh mắt đi: "Bệ, bệ hạ, thế này không hay đâu nhỉ?"
Vân Thiều hỏi: "Sao lại không hay?"
Vi Oanh ngẫm rồi mới nói: "Bạch nhật tuyên dâm (*), đương nhiên không hay."
(*) ý chỉ chuyện quan hệ tình dục ngay lúc ban ngày ban mặt
Vân Thiều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trời xuyên qua cánh cửa sổ chạm khắc rải xuống vài vệt sáng, hạt bụi di chuyển trong quầng sáng.
Nàng ấy nhìn một cái rồi tiếp tục ung dung cởi cúc cổ áo: "Oanh Oanh chẳng lẽ chưa nghe, đêm xuân ngắn ngủi ngày dài đằng đẵng, từ ấy quân vương không tảo triều ư?"
Vi Oanh lại lùi về sau vài bước, vô tình liếc đến bờ vai trắng muốt của Hoàng đế, thế là mặt nàng nóng rừng rực, ánh mắt đảo quanh, trong lòng thầm mắng mình không có tiền đồ, ngày nào cũng ngủ với nữ chính, tắm rửa với Quý phi, chưa từng bị ép vội vàng hoảng hốt bao giờ.
Có lẽ là bởi biết rõ mục đích của các nàng ấy rất đơn thuần, chỉ là tắm rửa ngủ nghỉ bình thường thôi, nhưng cẩu Hoàng đế...!nàng ấy chính là bởi vì muốn ngủ với mình!
Cẩu Hoàng đế cũng cáo già quá rồi, trong đầu toàn là thứ bỏ đi màu vàng, chắc chắn là đã đọc đi đọc lại cuốn [Hậu cung mê tình lục] rất nhiều lầm.
Vi Oanh nghĩ đến điều gì, trong lòng chợt nảy ra một suy nghĩ, bèn cười cười với Hoàng đế.
Tay Vân Thiều run lên, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Vi Oanh giương mắt nhìn quanh bốn phía, nhanh chóng tìm thấy một cuốn kinh Phật ở trên giá sách, nàng đưa quyển kinh Phật cho Hoàng đế: "Nhưng ta không có ham muốn trần tục như thế, bệ hạ, kiến nghị người cũng đọc nhiều vào, như vậy thì có thể sớm tự mình siêu thoát, tìm được sự vui vẻ ngoài dục vọng trần tục!"
Nói xong nàng chạy ngay, không ngoảnh đầu lại.
Vân Thiều mãi lâu sau mới nhặt cuốn kinh Phật trên mặt đất lên, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng, lật được hai trang thì không nén nổi mà mắng một câu thô tục.
Phúc Thọ đứng ngoài điện, quy củ chờ đợi, tưởng rằng bệ hạ sẽ ở cạnh Oanh Quý nhân rất lâu, nhưng chẳng ngờ chốc sau Oanh Quý nhân đã hớn hở bước ra, còn cất tiếng chào hắn rồi quay người đi về hướng điện Ngọc Lộ.
Phúc Thọ suy ngẫm thánh ý, cảm thấy có lẽ tâm trạng lúc này của Hoàng thượng sẽ không mấy tốt đẹp, nên lại đứng ở bên ngoài đợi lúc lâu, đến tận khi cung điện chìm vào sắc hoàng hôn, ráng mây đỏ sậm xếp tầng tầng lớp lớp ở trên bầu trời, hắn mới chầm chậm đẩy cửa ra, đi vào điện Dưỡng Tâm trống vắng.
Trong sắc chiều lờ mờ, hắn bất chợt chạm phải một đôi mắt đen láy, giật mình vì sợ hãi xong hắn mới nhận ra là bệ hạ của mình.
Trong điện không có ánh nến nào, Hoàng đế ngồi ở trên ghế bành, không biết đã ngồi được bao lâu rồi.
Nàng ấy không nói lời nào, ánh mắt vô hồn dừng ngoài cửa điện, tay đỡ cằm không biết đang trăn trở điều gì.
Phúc Thọ cầm cây nến đi lên để thắp đèn, lúc đi đến cạnh bàn vô tình