Vân Thiều sững người, sau khi nhận ra được lời nàng nói thì từ đuôi mắt đến bên tai đều đỏ ửng lên, đôi mắt tròn mịt mù hơi sương: "Oanh Oanh?"
Vi Oanh nhanh nhảu nháy mắt với nàng ấy: "Thích không?"
Vân Thiều ngẩn ngơ gật đầu: "Oanh Oanh, nàng đồng ý cùng với ta..." Giọng của nàng ấy khẽ run, lộ rõ vẻ kinh ngạc khẩn trương, vừa nói đôi môi vừa run rẩy, rồi nàng ấy cúi đầu chầm chậm hôn xuống đôi môi đỏ của thiếu nữ, hệt như bị đầu độc tâm trí vậy.
Bất chợt, Vi Oanh nghiêng người đứng dậy, bước ra sau lưng nàng ấy.
Vân Thiều còn chưa ý thức được đang xảy ra chuyện gì thì đã cảm thấy mình như đang bay trên không trung, còn chưa phản ứng lại đã rơi bụp xuống nước, làm từng bọt nước tóe lên.
Vi Oanh thu hồi cái chân đã đạp vào mông Hoàng đế, ngượng ngùng nở nụ cười, ngồi xổm xuống bên mạn thuyền, xuôi theo điệu lắc lư của thuyền trên mặt nước: "Cá, nước, vui thích." Nàng xòe tay ra: "Người nói người thích mà."
Vừa nãy nàng đã khống chế độ mạnh yếu rồi, sẽ không đá đau cẩu Hoàng đế, mà chỉ để nàng ấy tiếp xúc thân mật với cá nước thôi.
Hoàng đế hẳn rất vui sướng.
Cung Đấu Cơ trợn mắt há mồm:...!Má nó, chết thật, bất cẩn quá rồi, sao lại quên mất là không được sử dụng thành ngữ với ký chủ chứ.
Bọt nước trên mặt nước dần dần lặng đi, một bóng người ướt sũng trồi lên khỏi mặt nước, vịn lên trên thành thuyền, ngẩng đầu nhìn nàng.
Vi Oanh nhìn đôi mắt đen lay láy của Hoàng đế, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai, dịu dàng hỏi: "Bệ hạ, không phải người không biết bơi ư?"
Sắc mặt Vân Thiều nhợt nhạt, trên đôi môi không còn chút sắc máu nào, hồi lâu sau mới trả lời: "Sau này trẫm mới học được."
Vi Oanh vẫn luôn nhìn nàng ấy cười.
Ánh trăng rọi lên cơ thể Hoàng đế đang ướt như chuột lột, kim quan khảm đông châu rơi vào trong hồ nước, làn tóc ngấm nước rủ xuống hai bên, trên mặt mày có giọt nước đang lăn, phản chiếu ánh trăng bạc trong veo.
Đám lá sen xanh mướt bên cạnh tản hết ra, lăn tăn như mực.
Tựa như nhân ngư trồi lên khỏi mặt nước, đẹp một cách yêu dị.
Khóe mắt nàng ấy chảy ra giọt nước ánh bạc hệt như là đang rơi lệ.
Vi Oanh nhìn giọt nước kia, không khỏi nhếch miệng, cười đắc thắng, rồi khom người bảo: "Không phải bệ hạ thích cá nước thân mật à? Sao vẫn không vui vậy?"
Vân Thiều cứng họng nhìn Vi Oanh.
Nhiệm vụ bây giờ của Vi Oanh vẫn còn chưa có biểu hiện hoàn thành.
Cung Đấu Cơ rầu rĩ nói: "Ký chủ, cá nước thân mật, có cá có nước thì cũng phải có vui vẻ chứ!"
Vi Oanh mím môi, nàng đang suy nghĩ xem nên giải quyết như thế nào thì mới khiến Hoàng đế vừa bị đạp xuống nước vui vẻ, nhưng sau đó, nàng liền thấy Hoàng đế chầm chậm cười, giọt nước đẫm ánh trăng chiếu phiếm ánh sáng bạc, từ từ chảy xuống cằm rồi lăn đến cổ áo.
Vân Thiều cười nói: "Oanh Oanh đang quan tâm ta đấy ư?"
Vi Oanh: "...!Người có thể nghĩ như thế."
Vậy là nhiệm vụ đã hoàn thành, chuyện cẩu Hoàng đế vui vẻ thành rồi.
Vi Oanh nhận phần thưởng, chợt nàng cảm thấy Hoàng đế đúng là một đứa trẻ dễ dụ, chỉ một câu nói dối qua loa cũng có thể khiến nàng ấy trở nên vui vẻ như thế.
Nàng không nén nổi vươn tay ra, lau giọt nước như giọt lệ dưới mắt Hoàng đế đi.
Có lẽ Hoàng đế không lừa nàng.
Trong lòng nàng không khỏi hiện lên một suy nghĩ hoang đường: Hoàng đế mặt mày đẹp đẽ, thi thoảng thì hơi kiêu ngạo, hoàn toàn là kiểu mà nàng thích, nếu như nàng thật sự thích một người nào đó thì có lẽ cũng là kiểu mẫu người như Hoàng đế.
Gò má của Vân Thiều hãy còn dư lại hơi ấm từ đầu ngón tay của Vi Oanh, nàng ấy ngẩn ngơ nhìn nàng một hồi lâu, bên tai ửng đỏ cả một vùng, rồi nàng ấy chợt buông tay ra, nhảy vào trong nước lần nữa, khiến mấy con đom đóm giật mình, một vòng gợn sóng tản ra dưới ánh trăng.
Vi Oanh đã quên Vân Thiều là Hoàng đế, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của nàng ấy thì không kìm nổi bật cười.
Nàng cảm thấy nàng ấy khá đáng yêu.
Cả người Hoàng đế ướt sũng, trên đường quay trở về còn che miệng ho khan hai tiếng, lưu luyến mãi: "Oanh Oanh, hôm khác ta có thể lại tới tìm nàng không?"
Vi Oanh thở dài: "Bệ hạ, người là Hoàng đế."
Lời nói này, không có triển vọng biết bao.
Vân Thiều như tín đồ được thần minh chúc phúc, ngay tức khắc tỏ vẻ tươi cười, đứng mãi một chỗ không nhúc nhích, đợi đến khi bóng dáng của Vi Oanh khuất mắt trong lầu các, không còn trông thấy nữa, nàng ấy mới thấp giọng ho khan hai tiếng, chầm chậm xoay người đi.
Lúc này Vi Oanh đã quay trở về điện Yên Ba, khi bước vào cửa điện, nàng cúi đầu nhìn, ánh mắt dán lên đầu ngón tay của mình, mỉm cười một cách lơ đễnh.
Tối nay "cá nước thân mật", cảm giác cũng khá.
Sau khi lấy được một mảnh ký ức, đêm ấy Vi Oanh mơ một giấc mộng.
Trong mơ, nàng đang nằm trên giường, cổ họng đau rát, nàng miễn cưỡng nâng cánh tay lên sờ trán xem sao, thì rất nóng.
Tất cả mọi thứ trước mắt từ mờ ảo trở nên rõ ràng, một ngọn nến đặt ở trên đầu giường, dưới ánh nến lập lòe, bóng bức màn trướng chiếu lên bức tường trắng, lay động theo ánh nến.
Nàng cố sức, chỉ nghiêng đầu sang, nàng trông thấy cánh cửa cách đó không xa đang mở, một nữ hài đang đứng trong bóng tối ở ngoài cửa, cả người bị dầm mưa ướt sũng, lẳng lặng nhìn nàng chứ không bước vào.
Hệt như một nữ quỷ.
Trên mặt bàn đặt một chén thuốc đắng đã sắc xong.
Vi Oanh muốn gọi một tiếng, để nữ hài không cần ở bên ngoài dính mưa, nàng cố gắng mấy bận nhưng không phát ra được tiếng nào, lần cuối cùng nàng hét lên, bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cả trán toàn là mồ hôi.
Nàng lau mồ hôi, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển sang màu xanh nhàn nhạt, những ngôi sao lạnh lẽo dần dần biến mất trên những ngọn cây.
Vi Oanh đi đến trước bàn, uống hai hớp nước trà lạnh, thầm nghĩ hóa ra Hoàng đế không hề lừa gạt nàng chuyện này.
Trước đây nàng thật sự đã bị bệnh một lần, tiểu Hoàng đế cùng từng vì nàng mà đi xin thuốc một lần.
Xem ra vì bát thuốc này, lần sau lúc đạp Hoàng đế xuống nước để tự trải nghiệm chuyện cá nước thân mật thì vẫn nên nhẹ nhàng hơn chút.
Nhưng nàng không đợi được đến lần cá nước thân mật tiếp theo, giữa trưa hôm sau, Thục phi dẫn theo Cung Bối Nô cùng với một đám cung nhân ồ ạt đi vào điện Yên Ba, mở miệng ra hỏi tội nàng: "Tối qua ngươi với bệ hạ đi làm chuyện gì hả?"
Vi Oanh: "Tất nhiên