Nghe lời này của nàng ấy, Vi Oanh không kìm được mà bật cười: "Bệ hạ thật là thú vị."
Không hổ là cẩu Hoàng đế, đến chó còn thấy thẹn giùm nàng ấy.
Cung Đấu Cơ:...!Ngài vẫn còn khiêm tốn đấy, ai so được với ngài cơ chứ.
Vân Thiều nhìn thấy nụ cười của nàng thì cũng nở một nụ cười nhàn nhạt, cơ thể cũng thoáng thả lỏng.
Cứ như thể học sinh kém đột nhiên bị thầy điểm danh trả lời, cuối cùng trả lời đúng thì thở phào nhẹ nhõm vậy.
Nàng ấy suy nghĩ một chút rồi lại bổ sung thêm: "Nếu nàng không thích qua lại với bọn họ thì ta sẽ..."
Vi Oanh ngắt lời, cười bảo: "Ta thích chứ, Tiệp dư với Thục phi đáng yêu lắm, nếu như không có bọn họ thì cuộc sống sẽ nhàm chán biết bao?"
Hơn nữa, nếu như không có nhân vật phản diện nhảy lên nhảy xuống thì đại nghiệp rút thẻ bài của nàng sẽ gặp phải trở ngại cực lớn!
Vân Thiều rũ mắt, mím bờ môi mỏng nhìn ánh trăng ở dưới hồ sen.
Những chiếc lá sen to tròn trải dài, giữa những lá sen xanh biếc, ló ra mấy đóa sen trắng như tuyết, được ánh trăng rọi xuống như xuyên thấu qua.
Mặt nước bốc lên một làn sương sờ ảo, bay nhè nhẹ trong gió.
Rồi nàng ấy lại ngẩng đầu.
Trên bầu trời xanh hun hút, vài đám mây mỏng vờn cạnh vầng trăng sáng ngời.
Sương vây mây mỏng, chuồn chuồn đom đóm, nàng ấy lẳng lặng quay đầu lại, nhìn Vi Oanh một cách vừa thận trọng vừa tham lam, rồi lúc Vi Oanh quay đầu lại thì vội vàng nhìn lại về phía hồ.
Vi Oanh vươn cái vai mỏi nhức: "Bệ hạ, sắc trời đã muộn như thế này rồi, nên về đi ngủ rồi, người không buồn ngủ à?"
Vân Thiều gật đầu.
Vi Oanh vô thức vươn tay ra, muốn xoa nựng theo thói quen, nhưng vừa mới vươn tay ra được một nửa thì nàng chợt nhận ra người ở đối diện không phải là Tiêu Thiên Tuyết mà là cẩu hoàng đế, nên bèn thu tay lại.
Thu tay lại rồi, nàng mới phát hiện ánh nhìn của Hoàng đế vào bàn tay mình, lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Vi Oanh:...
Hoàng đế nhìn nàng, đôi mắt đen láy ướt át như chú cún con khao khát được vuốt v3.
Nàng đưa tay ra thì hai mắt Hoàng đế lại sáng lên, nàng thu tay lại thì ánh sáng trong đôi mắt lập tức ảm đạm.
Vi Oanh như tìm được trò vui mới, lúc đưa tay ra rồi lúc lại hạ tay xuống, nhìn ánh mắt hết sáng rực rồi lại tối sầm của Hoàng đế ở đối diện...! hệt như đang ấn công tắc bật mở bí ẩn vậy.
Ôi chao, ta tới sờ nàng này!
Ôi chao, ta lại không sờ nữa!
Cuối cùng Vân Thiều không kìm nén được nữa, nàng ấy vươn tay ra nắm lấy cổ tay của Vi Oanh, khẽ hỏi: "Oanh Oanh, nàng đang làm gì thế?"
Vi Oanh cười cong mắt: "Chơi đùa đó."
"Chơi đùa?" Vân Thiều hít sâu một hơi, muốn nói điều gì đó nhưng đột nhiên gò má được xoa lướt một cái vội vàng, nàng ấy tròn xoe mắt như thể ngẩn ngơ, để mặc Vi Oanh đưa bàn tay khác lên vuốt v3 mặt mình.
Vi Oanh vuốt v3 thì thấy xúc cảm trên tay khá được nên x0a nắn một hồi rồi mới rụt tay về: "Không chơi nữa, bệ hạ, người định nói gì thế?"
Vân Thiều đờ đẫn lắc đầu: "Không, không có gì cả..."
Vi Oanh cúi đầu nhìn cổ tay mình: "Bệ hạ, ta phải đi ngủ đây, người giữ tay ta rồi kìa."
Vân Thiều cũng cúi đầu, nhìn một lúc rồi chầm chậm buông ra, đổi thành kéo ống tay áo Vi Oanh.
Vi Oanh đi vào bên trong, Vân Thiều bám theo đằng sau đi vào, cuối cùng đi qua đại sảnh, đến trước cánh cửa gỗ chạm hoa.
Nàng quay đầu lại: "Bệ hạ?"
Còn theo đến tận đây?
Vân Thiều đỏ mặt, quanh co cả buổi trời rồi mới khẽ giọng bảo: "Bệnh của ta đã khỏi rồi."
Vi Oanh nhìn Vân Thiều.
"Sẽ không lây bệnh cho nàng đâu."
Vi Oanh: "Nên là?"
Vân Thiều mượn lúc Vi Oanh không kịp phản ứng lại, nhanh chóng bước vào trong cửa, đứng ở đầu giường rồi cởi mấy nút thắt ở cổ áo ra, nói với nàng: "Ta tới thị tẩm."
Vi Oanh im lặng đi vào gian phòng: "Bệ hạ."
Vân Thiều cởi áo ngoài, cổ áo trung y rộng mở làm lộ ra nước da óng ánh như ngọc, xuống thêm nữa là phần ngực được quấn chặt bởi rất nhiều dải băng màu trắng, có lẽ là vì quấn quá chặt nên nước da xung quanh hơi tím xanh khác thường.
Vi Oanh nghe thấy lời nhắc nhở của Cung Đấu Cơ thì mới nhận ra mình nhìn chằm chằm vào ngực người ta đã lâu lắm rồi.
Vân Thiều xấu hổ cúi đầu xuống nhưng lại tiếp tục cởi thêm một nút thắt nữa.
Vi Oanh không nhịn nổi lên tiếng hỏi: "Có đau không?"
Vân Thiều sửng sốt, ánh mắt hơi mờ mịt hỏi lại: "Đau gì?" nàng ấy xuôi theo ánh mắt của Vi Oanh nhìn xuống từng lớp băng ở trên ngực, chọc ngón tay xuống rồi lại ngẩng đầu lên: "Hửm? Đây không phải là vết thương nên không đau."
Vi Oanh suy nghĩ rồi chậm chậm nói: "Đây là vết thương."
Vân Thiều nhìn nàng, dáng vẻ như thể không hiểu nổi, hệt như học sinh kém bị giáo viên kiểm tra bài nên cố gắng lọc lọi đáp án đúng ở trong đầu, mãi lâu sau mới gật đầu bảo: "Từ lâu về trước thì có đau, nhưng bây giờ không đau nữa."
Vi Oanh đối diện với ánh mắt của Vân Thiều.
Ánh mắt của Hoàng đế lúng túng bất an, hai tay giữ lấy mép áo, điệu bộ rất căng thẳng.
Hai mắt nàng ấy mờ sương, bản thân nàng đã quấn băng ngực giả thành nam nhân từ nhỏ nên không cảm thấy đau, nhưng vì trả lời không tốt một câu Vi Oanh thuận miệng hỏi mà suýt nữa đã rơi lệ.
Nhất thời Vi Oanh không biết nói gì cho phải.
Nàng cúi đầu xuống thì phát hiện trên đèn có một đốm đen nhỏ, bèn lấy khăn tay ra lau cây đèn, lúc đến gần mới nhận ra đốm đen không phải bụi, mà là con côn trùng nhỏ bị lửa hun chết.
Mỗi khi đến hè, những con côn trùng bị lửa thiêu cực kỳ nhiều, dù các cung nữ dùng lồ ng đèn để đậy ngọn lửa đi nữa thì cũng vẫn khiến cho những con côn trùng bé nhỏ không sợ chết này tìm thấy cơ hội lao vào trong biển lửa không chút do dự.
Thật đúng là không nói đạo lý được.
Nàng tiếp tục lau, vẫn cứ lau cây đèn đến độ nó phát sáng, nhưng trong lòng lại nhớ tới lời giải thích về loài thiêu thân lao đầu vào lửa:
Thật ra con thiêu thân lao về phía ngọn lửa chỉ vì nhận nhầm ngọn lửa thành ánh trăng.
Nhưng mặt trăng lại xa nó quá, dù dùng cả một đời cũng không cách nào bay lên được, bay đến khi mỏi mệt, nó liền coi ánh lửa thành ánh trăng, lao vào ngọn lửa không màng bản thân.
Có lẽ là nó thực sự đã quá mệt rồi.
Vân Thiều ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn nàng.
Một lúc lâu sau, Vi Oanh mới cất lời: "Lúc tối đi ngủ thì cởi dải quấn ngực ra đi, quấn quá chặt sẽ không tốt cho cơ thể."
Vân Thiều cắn môi, lộ ra vẻ mặt do dự, hiếm khi từ chối một cách khó khăn.
"Nếu cởi ra thì rất phiền phức."
Nhưng không đợi Vi Oanh nói gì, tay nàng ấy đã đặt lên dải quấn ngực, chầm chậm cởi từng lớp vải ra, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Sau khi cởi xong, nàng ấy nhỏ giọng gọi Vi Oanh một tiếng.
Vi Oanh không ngước mắt lên, nàng lau cây đèn bằng đồng đến độ như được tráng một lớp men sáng bóng.
Vân Thiều ngồi ở chỗ đầu giường, hai tay đặt ở trên đầu gối, lớp vải màu trắng tuyết cởi ra xếp lộn xộn chất đống ở trên chiếc chiếu.
Cơ thể nàng ấy vừa xanh xao vừa gầy gò, vòng eo rất mảnh, đường cổ mảnh khảnh liền với xương quai xanh nhỏ bé.
Có lẽ là vì quanh năm bó ngực nên chỉ hơi lộ ra chút sắc thái của một thiếu nữ.
Nàng ấy ngồi lâu nên cảm thấy hơi lạnh, ngước mắt lên nhìn Vi Oanh đang chăm chú lau đèn rồi cởi tất ra, cuộn mình vào tấm chăn trên giường, chỉ để lộ ra đôi mắt đen lay láy.
"Còn chưa đi ngủ à?" nàng ấy hỏi.
Vi Oanh cuối cùng cũng đặt chiếc khăn tay với cây