Vân Thiều nghiêng nghiêng đầu, dáng vẻ như không nghe hiểu.
Kim quan của nàng cởi xuống được đặt ở một bên, mái tóc đen dài của nàng ấy rủ xuống hai phía, khiến đường nét lạnh lùng mềm mại hẳn, lộ ra vài phần xinh đẹp quyến rũ.
"Ở lại với ta?" nàng ấy lặp lại câu nói này một lần nữa, nghiền ngẫm trong miệng một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẫm ra, liền cong cong hàng mày, cười kiểu được chiều mà thấy lo sợ: "Thật ư?"
Vi Oanh thành thục trèo lên giường, vẫn dùng tư thế điệu bộ như cá mặn nằm xuống bên cạnh Vân Thiều.
"Ngoài trời đang mưa." Nghĩ rồi nàng chầm chậm nói: "Ta không muốn bị ướt giày."
Vân Thiều cười khẽ, kê gối ra sau lưng, vùi mình xuống.
Nàng ấy mở miệng nhưng không thốt ra tiếng nào, trong lòng nàng biết phải quý trọng khoảng thời gian này, nhưng một đã chạm gần đến thì nàng lại bắt đầu trở nên vụng về.
"Có phải Oanh Oanh đang thương hại ta không?" Giọng của Hoàng đế chua chát, cay đắng.
Vi Oanh ngẩng đẩu lên nhìn nàng ấy, ánh nến ở đầu giường cắt nên những đường nét gầy gò tái nhợt của Hoàng đế.
Nàng ấy cuộn mình trong bộ long bào rộng thùng thình, đai ngọc buông lỏng thõng một bên xuống, hệt như một đứa trẻ con mặc nhầm quần áo của người lớn, không thích hợp với người cô độc trên vị trí thiên hạ chí tôn này.
Vân Thiều cụp mắt xuống, đôi con ngươi đen khép hờ với làn da trắng lạnh, hệt như dung mạo trong bức tranh của những mỹ nhân ngâm thơ xướng ca trong Kinh thi.
Ánh mắt của nàng ấy và của Vi Oanh va vào nhau, nàng ấy rùng mình dời ánh mắt đi, đôi môi nhợt nhạt mím thành một đường thẳng, im lặng hồi lâu rồi nàng ấy mới nói: "Ta không đáng thương."
Nhưng...!nếu Oanh Oanh vì cảm thấy đáng thương nên mới tới gần nàng ấy thì nàng ấy nguyện đáng thương thêm một chút.
Vi Oanh nắm lấy tay áo của nàng ấy: "Ta không thương hại người, chỉ là không muốn lúc quay về bị ướt giày thôi." Có lẽ là cảm thấy cái lí do này không có sức thuyết phục nên nàng lại bổ sung thêm: "Bên ngoài trời vừa tối vừa ướt, đi đường trơn trượt cũng không ổn, ôi, mau ngủ thôi mau ngủ thôi, ngày mai người không phải lên triều sớm à?"
Vân Thiều thấp giọng "Ừ" một tiếng rồi vươn tay cởi cổ áo.
Vi Oanh đã quen việc nàng ấy đang yên đang lành thì c ởi quần áo nên nàng ngáp một cái rồi trở mình, đưa lưng về phía Hoàng đế, nàng nghe thấy sau lưng có tiếng sột xoạt như tiếng đang cởi bó ngực.
Không bao lâu sau, Hoàng đế quấn tới, dính ngay sau lưng nàng, cánh tay ấm áp vòng trên eo của nàng.
Hệt như yêu tính bám riết không buông.
Vi Oanh không được tự nhiên mà vặn vẹo hai cái, Vân Thiều lại ôm càng chặt, phát ra một tiếng âm mũi khàn khàn, tựa như khóc: "...!Để ta ôm có được không?"
Trong lòng Vi Oanh cứng lại, nàng khẽ chau hàng mày, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.
Nàng đưa lưng về phía Vân Thiều, nên không biết rằng mỹ nhân đang dán mặt vào lưng của nàng, hít một hơi thật sâu sau đấy cười khúc khích, sắc mặt khác hẳn với giọng nói buồn khổ.
Vi Oanh nhắm hai mắt lại, nàng vốn định ngủ nhưng Cung Đấu Cơ lại đột nhiên nhắc nhở: "Ký chủ, có muốn nhân cơ hội này rút thẻ bài không?"
"Hở?"
Cung Đấu Cơ: "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn dựa vào vận may của mình à? Không phải chứ không phải chứ?"
Vi Oanh:...
Cẩu Thống càng ngày càng âm dương quái khí!
Nhưng nàng chỉ do dự trong chốc lát, bây giờ hàng tồn kho coi như cũng được, điểm tích phân cũng rất nhiều, cũng chẳng thiếu thẻ, hơn nữa...!nhiệt độ hừng hực sau lưng xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền lên người nàng, khiến trái tim của nàng hiếm khi mềm đi.
Hoàng đế đã thảm khổ như thế rồi, nên tạm thời không hút sự may mắn của nàng ấy.
Cung Đấu Cơ thoáng mừng rỡ: "Ký chủ, rốt cuộc thì ngươi trở nên không tồi như thế nữa rồi."
Vi Oanh: "Ai bảo ta có nhiều điểm tích lũy chứ, có tiền thì thật sự có thể làm gì cũng được!"
Nàng đang vui vẻ tám chuyện với Cung Đấu Cơ thì bỗng nhiên Hoàng đế cất lời, giọng khẽ khàng, khẽ như đang nói mớ trong mơ.
"Oanh Oanh, ta không đáng thương." Giọng vừa mềm dịu vừa nhẹ nhàng, nghe kỹ còn chứa chút nghẹn ngào: "Ta không đáng."
Vi Oanh quay người lại, nàng trông thấy khuôn mặt chực khóc của mỹ nhân thì thở dài bất lực: "Ta không thương hại người, mà người cũng xứng đáng." Nàng xoa xoa mái đầu bông xù của Hoàng đế, dỗ dành một cách quen thuộc: "Ai nói người không xứng hở?"
Cung Đấu Cơ: "Yoooooooooo!"
Vi Oanh mím môi, cố vớt vát tôn nghiêm: "Gen của bạch nguyệt quang trỗi dậy đó chứ!"
Ai khiến thói quen nghề nghiệp của nàng là dỗ dành người đáng thương bị tổn thương cơ chứ.
Nàng xoa xong liền rụt tay mình về, nhưng Hoàng đế lại không biết thỏa mãn mà dán tới gần, áp má vào lòng bàn tay nóng bỏng của nàng rồi nghiêng đầu nhìn nàng.
Vi Oanh cụp mắt, chớp chớp hàng mi dài rồi lại nhanh chóng ngước mắt lên, đôi mắt sáng long lanh như lưu ly.
"Bệ hạ, người rất tốt."
Suốt ngày mắng nàng ấy là cẩu Hoàng đế, nhưng cái nàng mắng chỉ là cái vị trí Hoàng đế này, ngồi ở cái vị trí này thì đã định là sẽ phải "chó má", phải đả thương rất nhiều người, nhưng cũng có thể cứu rất nhiều người.
Mưu tính của đế vương, lòng vua cao vạn trượng, giang sơn như họa, cô độc một đời.
Có quá nhiều từ ngữ chất chồng lên thành một hình tượng mơ hồ, mơ hồ đến nỗi chỉ có chiếc mặt nạ mờ mờ và đôi mắt mỉa mai.
Nhìn người con gái trước mắt mình, nàng không cách nào liên tưởng người ấy với từ đế vương này cùng với nhau.
Đôi mắt của thiếu nữ mở to, ươn ướt và đen láy, lóe lên ánh sáng rất đỗi dịu dàng, ngây thơ vô hại, lông tơ mềm mịn.
Khoảng cách gần như thế này, nàng phát hiện ra rằng ở đuôi mắt trái của Vân Thiều có một nốt rồi nho nhỏ, rất nhỏ, cười lên là đôi mắt hằn thành một đường, chiếc nốt rồi kia cũng ẩn vào bên trong.
"Oanh Oanh?" Vân Thiều nhìn nàng như si như mê.
Lòng bàn tay của Vi Oanh áp lấy mặt của người thiếu nữ, nàng bị nóng đến nỗi thấy hơi đau, liền không nhịn được hỏi: "Sao bệ hạ cứ nhìn ta mãi thế?"
Vân Thiều ngẩn ngơ giây lát, nàng ấy nhớ tới ngày còn bé mình cũng luôn trốn ở một góc âm u hẻo lánh ít người để ý tới, vừa tham lam lại vừa cẩn thận ngắm nhìn tiên sinh phong nhã hào hoa.
Tâm tư ti tiện đã nảy sinh rồi lớn dần từ lâu, quấn chặt nàng ấy ở trong đó.
Nhưng nếu nói lý do thì nàng ấy không nghĩ ra được.
Mãi lâu sau nàng ấy mới cười bảo: "Bởi vì, không chứa nổi."
Vi Oanh thoáng giật mình với câu trả lời này, lúc sau mới phản ứng lại, đây là ý "không chứa nổi người khác", trái tim không nhịn nổi đập loạn nhịp một hồi, rồi nàng lại xoay người đưa lưng về phía Hoàng đế, mơ màng nói: "Mau đi ngủ đi, đi ngủ thôi, muộn rồi."
Vân Thiều khẽ đáp, rồi lại áp sát tới nữa, tựa vào lưng nàng rồi duỗi mình ra, tựa như dáng vẻ của một con thuyền đang cập bến.
Lúc còn niên thiếu gặp được người quá rực rỡ, sinh mệnh được rọi sáng trong một khoảng khắc ngắn ngủi.
Vân Thiều nhắm mắt lại, nhớ đến những đốm sáng li ti dưới giàn nho năm mười sáu tuổi, nhớ đến mùi hương của chăn nệm được ánh nắng giữa hè thiêu nóng, còn có cả những chiếc ghế tre lắc lư dưới mái hiên, và cả hồ nước xanh biếc như ngọc nữa.
Ngày trước nàng ấy đứng dưới tàng cây nhìn thiếu