Hoàng đế đưa tay lau vết mực đi, không lau thì không sao, vừa lau đi một cái mặt mũi liền đen sì sì.
Hệt như con mèo mướp dính bẩn.
Phúc Thọ vội bê chậu nước, chạy lẹt đẹt theo sau: "Bệ hạ, bệ hạ, rửa mặt đã rồi đi."
Thế là ở bãi săn xuất hiện một cảnh tượng thần kỳ, Vi Oanh sải bước đi đằng trước, Hoàng đế bước thấp hơn chút vội đuổi theo sau, còn Phúc Thọ công công vừa béo vừa lùn chỉ có thể bước đôi chân ngắn cũn chạy lạch bạch theo sau, mới có thể đuổi kịp bước chân của hai vị kia.
Lúc Vi Oanh bước đến cạnh con ngựa đã chuẩn bị sẵn, chậu nước mà Phúc Thọ công công bê bị sánh ra chỉ còn lại một lớp đáy mỏng.
Vi Oanh quay đầu lại, trông thấy bộ dạng như con mèo mướp của Hoàng đế thì không nhịn nổi cười, nàng cầm chiếc khăn phủ trên tay Phúc Thọ lên, cọ lên xát xuống lau sạch vết mực trên mặt Hoàng đế.
Những vệt mực đen sì bị lau sạch, lộ ra làn da mềm mại trắng nõn, mềm mại như thể chỉ cần hơi cọ qua thôi là rách.
Động tác của Vi Oanh không khỏi nhẹ nhàng hơn, sau khi cẩn thận lau sạch sẽ xong, nàng phi thân lên ngựa, vươn tay về phía Hoàng đế, kéo nàng ấy lên ngựa.
Hoàng đế hí hứng ngồi đằng trước Vi Oanh, người lập tức mềm oặt ra, dựa vào người nàng như không có xương, hai tay đặt trên vai Vi Oanh sau đó từ từ dịch xuống bên dưới.
Vi Oanh mặt không biểu cảm:...
Phúc Thọ vui vẻ ra mặt: Ôi chao, bệ hạ có tiền đồ đấy!
Vi Oanh quất roi ngựa, tuấn mã chạy như bay, như tia chớp màu đen xẹt qua đồng cỏ.
Chớp mắt chỉ còn có thể trông thấy một chấm đen tí tẹo.
Phúc Thọ khoanh tay, cười ngốc hồi lâu mới chợt kịp phản ứng lại, hô hoán thị vệ: "Nhìn cái gì? Còn không mau đuổi theo? Nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì thì đầu các ngươi cũng không đủ chém đâu!"
Con ngựa tốt dưới yên phi rất nhanh, móng ngựa giẫm lên cỏ thu, làn gió se lạnh cuối thu cuốn lấy ánh nắng vàng nhàn nhạt.
Vân Thiều vòng tay ôm cái eo mảnh mai của Vi Oanh, đầu vùi vào ngực của thiếu nữ, không nén nổi vẻ tươi cười.
Mềm mại, hệt như chiếc gối nhỏ xinh.
Nàng ấy nhớ tới rất lâu trước đây, bản thân nàng ấy phải ngủ trên chiếc gối gỗ lạnh như băng, cổ bị cộm đau, cả đêm không ngủ được.
Không có ai quan tâm đến nàng ấy, không có ai thích nàng ấy, mãi đến tận bây giờ.
Đầu tiên là gom nhặt hoa quế đã rụng xuống, dùng hoa quế với sợi bông làm thành cái gối đầu nhỏ rồi tặng cho nàng ấy.
Rất mềm mại, như thể được vùi trong những đám mây mềm, còn có thể ngửi thấy mùi hoa quế ngọt ngào.
Nàng ấy rất thích chiếc gối đó, rất thích Oanh Oanh.
Chỉ tiếc là, trước đó chiếc gối ấy được chia cho rất nhiều người, ai ai cũng đều có chứ không chỉ riêng mình nàng ấy.
Vân Thiều cau mày, rồi sau đó khẽ mỉm cười, ôm chặt Vi Oanh, nàng ấy nghĩ, bây giờ Oanh Oanh là của riêng mình nàng ấy rồi, hạt dẻ ngào đường ngọt lịm, có chiếc gối thơm mùi quế hoa, với chùm nho Tử Kim óng ánh như bảo thạch tím, đều là của mình nàng ấy, không ai có thể lấy đi được.
Sáu năm, cuối cùng nàng ấy cũng được như nắng hạn gặp mưa rào cầu được ước thấy, ôm ấp thứ đẹp đẽ này cho riêng mình.
Vân Thiều khe khẽ nói vào tai Vi Oanh: "Oanh Oanh, ngày xưa nàng cũng đưa ta ra ngoài chơi như thế này, chúng ta ngồi trên ngựa, nàng ôm ta." Nàng ấy cong mắt cười: "Rừng phong ở ngoại ô Thịnh Kinh phủ đầy sắc đỏ, hệt như nhuộm lửa, chúng ta cùng cưỡi ngựa xuyên qua rừng phong, nàng hái một chiếc lá xuống, tặng chiếc lá cho ta.
Trên lá phong còn viết chữ nữa."
Vi Oanh vừa cưỡi ngựa, vừa hỏi một cách thờ ơ: "Chữ gì?"
Vân Thiều cuộn chặt tay, dịu giọng đáp: "Thái bình trường an."
Sự đố kỵ ghen ghét đã từng cứ như con sâu không biết thỏa mãn, gặm nhấm điên cuồng bên trong trong đêm khuya vắng vẻ, gặm nhấm nội tạng thủng lỗ chỗ.
Nàng ấy huyên thuyên kể lại chuyện ngày xưa, như thể thế này có thể lấp đầy những khoảng trống đã bị sự ghen tị gặm nhấm.
Như thế thế này thì Oanh Oanh thuộc về mình nàng ấy.
***
Trấn nhỏ bên cạnh bãi săn tên là trấn Hoa Kiều.
Trong nguyên tác từng đề cập đến thành nhỏ này, ở nơi này sức khỏe nữ chính suy yếu, lại bị lang băm chữa sai, mất máu quá nhiều rồi sảy thai, cơ thể cũng để lại bệnh, sau đó nếm qua hết thảy nỗi đau bệnh tật.
Dù lên làm chủ hậu cung, cũng không thể phục hồi lại sức khỏe khỏe mạnh như xưa được.
Nỗi lo của Vi Oanh là sợ như trong nguyên tác.
Bây giờ Tiêu Thiên Tuyết không bị sảy thai nhưng lại sinh bệnh, tình trạng bệnh vẫn giống như bị sảy thai.
Không có gì đảm bảo rằng cốt truyện không để nàng ta vì trận bệnh này mà để lại mầm bệnh, giống với lại nguyên tác, bệnh tật từ nay về sau.
Vi Oanh nhớ đến người bạn ngốc nghếch của mình, quyết định phải bảo vệ cái phần ngốc này.
Cốt truyện muốn bẻ thẳng cốt truyện thì nàng sẽ bẻ cong cốt truyện lại lần nữa.
Đến y quán duy nhất ở trong tiểu trấn, tiếng vó ngựa lộp bộp vang vọng ngoài cửa.
Bùi Khuyết nghe thấy tiếng vó ngựa, đẩy cửa ra trông thấy hai người thì mặt mũi vui mừng, rồi lại lập tức lộ ra vẻ hổ thẹn: "Oanh Oanh..."
Vi Oanh xuống ngựa, hỏi: "Thiên Tuyết sao rồi?"
Bùi Khuyết khoát tay: "Không ổn, đại phu nói là trúng độc."
"Trúng độc?" Vi Oanh đưa roi ngựa cho Hoàng đế, bước vào phòng với Qúy phi: "Trúng độc ra sao, đại phu nói thế nào?"
Bùi Khuyết cúi đầu càng thấp hơn, lảng tránh câu hỏi của nàng, chỉ đáp rằng: "Đại phi đang sắc thuộc, nhưng mà, kéo dài quá lâu, có lẽ cơ thể đã để lại mầm bệnh."
Trong lòng Vi Oanh rơi lộp bộp, nàng nghĩ, quả nhiên là thế, cốt truyện lại bắt đầu mài dao xoèn xoẹt với nữ chính rồi.
Chỉ sợ là cốt truyện có thù với nữ chính.
Vén màn giường lên, Tiêu Thiên Tuyết đang nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, không chút huyết sắc nào.
Vi Oanh nhìn, lòng thắt lại, thấp giọng gọi hai tiếng: "Thiên Tuyết, Thiên Tuyết?"
Tiêu Thiên Tuyết nghe thấy giọng của nàng, cố gắng mở mắt ra, cặp mắt đen như phát sáng, mỉm cười yếu ớt: "Oanh Oanh, tỷ đến rồi."
Vi Oanh ngồi xuống, nắm lấy tay nàng ta, dịu giọng hỏi: "Cảm thấy sao rồi?"
Tiêu Thiên Tuyết mím môi, nói một cách đầy uất ức: "Đau bụng."
Bùi Khuyết dựa vào giường, cau mày, nói đầy ân hận: "Đều tại ta."
Vi Oanh: "Chuyện gì thế?"
Bùi Khuyết chọc chọc ngón tay, cúi đầu ủ rũ: "Bọn ta cùng nhau ra ngoài, trông thấy một cây nấm dưới tàng cây."
Vi Oanh:...
Nàng khoát tay, thở dài bảo: "Được rồi, không cần nói nữa."
Bùi Khuyết mím môi: "Vốn cũng không thích ăn nấm đâu, nhưng khi ấy chẳng hiểu tại sao, bỗng dưng rất muốn ăn."
Tình cờ là Tiêu Thiên Tuyết cũng cảm thấy như thế.
Sau đó, hai người bọn họ cầm xẻng nhỏ, hổn hà hổn hển đi đào nấm, đào ra xong thì thổi lửa, rỉa từng cây một.
Tiêu Thiên Tuyết tham ăn, nên cướp ăn trước, cũng là người trúng độc ngã ra đất đầu tiên.
Bùi Khuyết hoảng sợ, vội vàng đưa nàng ta đi chạy chữa, lúc này mới biết thứ mình ăn phải là nấm độc nổi tiếng của địa phương, ăn một miếng thôi là có thể mất mạng ngay, thuốc giải cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn được.
Vi Oanh ngẫm, bọn họ bị nấm độc thu hút một cách kỳ lạ, trong đó hẳn là có cốt truyện phá bĩnh.
Dựa vào sự hiểu biết của nàng với Tiêu Thiên Tuyết, dù không có cốt truyện đi chăng nữa thì nói không chừng cái đầu heo này cũng cầm lên gặm mất.
Lão đại phu bưng thuốc đắng vừa mới sắc xong vào, trên gương mặt lộ ra