‘ Cheng’
Chén trà rơi xuống đất, nước trà nóng bỏng bắn tung toé. Cận Lăng xoa xoa tay phải bị phỏng, đăm đăm nhìn mảnh vỡ trên mặt đất.
Nghe tiếng vang, Thanh nhi vội vàng chạy vào.
” Công tử, ngài lại thất thần!”
Thanh nhi bất đắc dĩ thu thập mảnh vụn trên mặt đất, đây là lần thứ mấy công tử làm vỡ bình hoa, đập hư chén bát? Có thể nào thật sự đúng là trúng tà như bọn người hầu nói.
” Thật kỳ lạ…”
Cận Lăng lẩm bẩm.
” Công tử ngài nói cái gì thế?”
Thanh nhi buồn bực nhìn Cận Lăng.
” Không biết sao lại thế này, vừa rồi tâm thần liên tục không yên.”
Cận Lăng nhìn ngó tay mình, không thể tin được nói.
” Bỗng nhiên tim đập nhanh một trận như vậy, cái chén liền rớt xuống.”
Rốt cuộc tại sao tâm thần lại không yên như thế? Chung quy vẫn cảm thấy có cái gì đó sắp đến, lại có cái gì phải rời khỏi.
Cận Lăng vỗ vỗ thanh kiếm lóe hàn quang, không phải mọi thứ sẽ kết thúc sao? Lại có chuyện gì có thể khiến cho thâm tâm gợn sóng…
Lúc đang lâm vào trầm tư, bỗng nhiên phảng phất như nghe được một trận ngựa hí quen thuộc, là ảo giác sao? Cận Lăng ngẩng mạnh đầu nhìn ngoài cửa sổ, nhưng trời yên biển lặng, một chút dấu hiệu kỳ quái cũng không có.
” Thanh nhi, Thanh nhi!”
Cận Lăng kêu lên.
” Ngươi có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì không?”
” Không có! Công tử, ngươi nghe được gì?”
Thanh nhi nhíu mày lại, tình hình của công tử hình như càng lúc càng tồi tệ, lại xuất hiện ảo giác, chắc cần phải bẩm báo lão gia mời đạo sĩ hòa thượng gì đó đến trừ tà mới được.
” Quên đi, ngươi lui ra đi!”
Cận Lăng cầm quyển sách trên taymột lần nữa, tuy tiêu cự mắt chăm chú vào con chữ, nhưng chính là tâm hoảng ý loạn đọc cái gì cũng chẳng được.
” Không ổn! Nhất định có chỗ nào đó không ổn!”
Rốt cuộc đọc sách không nổi, Cận Lăng ra hậu viện, muốn giải sầu cho vơi bớt cảm xúc nôn nóng trong lòng. Ngoài hậu viện là một mảnh rừng trúc tự nhiên, chắn tầng tầng ánh mặt trời gay gắt, đích thật là chỗ giải sầu vừa thanh tĩnh vừa tao nhã.
Nhưng rừng trúc hôm nay tựa hồ cũng có vẻ bực bội, tiếng xào xạc gió quạt lá trúc, chen lẫn âm thanh không thuộc về nơi này.
Cận Lăng tò mò đi theo tiếng vang, thấy một con ngựa ngăm đen, trên lưng ngựa tựa hồ có chở cái gì. Mà con ngựa giống như lạc đường trong rừng trúc, lung tung đi tới, khi thì lo lắng cất vó đá đất, khi lại phát ra từng cơn rên rỉ.
Cách quá xa, thấy không rõ trên lưng ngựa rốt cuộc chở cái gì, nhưng không biết sao, Cận Lăng mong muốn có được cuộc sống bình lặng hơn ai hết lại không tự chủ đến gần con ngựa, căn bản không lo nó có cuốn mình vào phiền toái không cần thiết hay không.
Từng bước đến gần, tâm khó chịu tựa như muốn nhảy ra ngực, hắn muốn biết, muốn biết đó là gì.
Không cẩn thận giẫm lên lá khô trên mặt đất, tiếng vang thu hút ánh mắt con ngựa. Con ngựa chuyển đầu qua, thấy Cận Lăng cách đó không xa. Lại tựa như phát điên hướng Cận Lăng vọt tới.
Cận Lăng