Gió lướt qua mình rất nhanh, Bi Mạt mở hai tay ra, hắn từ trước tới giờ cũng không biết hoá ra rơi xuống cực nhanh cùng tử vong sắp đối mặt có thể gây cho hắn cảm giác sung sướng như thế, chỉ cần có thể nhìn thấy Cận Lăng, trả giá gì hắn cũng không tiếc.
Lăng… Lăng…
Tâm Bi Mạt liên tục hò hét.
Bỗng nhiên một đạo thân ảnh xuất hiện bên cạnh Bi Mạt như tia chớp, một sức kéo cực đại lôi hắn lại, Bi Mạt tựa như một hòn đá bị ném về đỉnh Tuyệt Tình Nhai.
Phịch một tiếng hướng thụ mộc trăm năm trên vực, Bi Mạt bị bắn ngược ra sau ngã rạp trên đất, khóe miệng tràn ra máu tươi. Xem ra chấn động vừa rồi lại khiến cho thân thể hắn thương tổn thêm một bước.
” Vì… Vì sao phải cứu ta….”
Không cam lòng ngẩng đầu nhìn lão giả đứng phía trước hắn.
” Hỗn đản… Ngươi trơ mắt nhìn Lăng cứu ta… Lại không ngăn cản hắn… Hiện tại ta muốn đi tìm Lăng.. Ngươi cũng không nên ngăn cản ta…”
Bi Mạt ngọ ngoạy muốn đứng lên.
‘ Ba’
Một cái tát đánh Bi Mạt mới chống nửa thân mình dậy ngã lại trên mặt đất một lần nữa.
Bi Mạt chằm chằm nhìn người trước mắt, không cam lòng thử đứng lên một lần nữa.
‘ Ba’
Lại một cái tát hướng Bi Mạt đánh tới.
Cứ như vậy, hai người lặp lại động tác trên như máy móc, mãi đến lúc Bi Mạt vô lực không thể đứng lên mới thôi.
Bi Mạt suy sụp xoay người nằm trên mặt đất, nhìn bầu trời xanh thẳm xa xa, bây giờ đã là cuối xuân, mưa phùn vẫn rả rích liên tục rốt cuộc chấm dứt, thời tiết hôm nay khó có được hứng khởi như thế, trong không khí bồng bềnh hương thơm hồ điệp lan dìu dịu.
” Lăng… Lăng của ta…”
Hai tay bịt lấy mắt, không thấy biểu tình trên mặt Bi Mạt. Hắn không muốn người khác thấy hắn thế này, dù lúc đối mặt với thi thể người nhà bị phá thành mảnh nhỏ hắn cũng không lộ ra vẻ mặt này.
” Hãy nghe ta nói xong mấy câu, nếu ngươi vẫn quyết định muốn đi chết, ta sẽ không tái ngăn cản ngươi.”
Trầm lặng thật lâu, lão giả nói.
” Thật ra mãi cho đến thời khắc cuối cùng, ta cũng không nói cho Cận Lăng phương pháp cứu ngươi. Nhưng khi ta thấy hắn vì không có cách cứu ngươi mà lựa chọn cùng ngươi chết, ta không có cách nào mới…”
” Hiện tại nói cái gì cũng đã muộn, Cận Lăng cứu ngươi là sự thật, độc trên người hắn dù lúc ấy có giải dược tức khắc cũng không thể cam đoan có thể hoàn toàn giải hết, huống chi đã qua gần tám ngày, ta thấy hắn lành ít dữ nhiều…”
Nước mắt liên tục tràn ra xuyên qua kẽ tay Bi Mạt, bất quá hắn chỉ lẳng lặng nghe. Con người, chỉ cần còn sống thì luôn phải đối mặt với sự thật…
” Hiện tại chảy ở trong thân thể ngươi chính là máu của hắn, mạng ngươi là do hắn đưa cho, nếu hắn nguyện ý đem sinh mệnh bản thân cho ngươi, chính là không muốn ngươi chết, muốn ngươi phải tiếp tục sống sót. Sống sót, ngươi hiểu chưa?”
Lão giả luôn luôn bình tĩnh cũng kích động lên.
” Chỉ cần hắn một ngày không đồng ý cho ngươi chết, ngươi phải thay hắn mà sống. Huống hồ trên lưng ngươi mang nhiều trách nhiệm như vậy, nếu ngươi chết, ai tới gánh thay? Là người cha mất đi nhi tử của Cận Lăng? Hay muội muội yếu ớt của ngươi? Hoặc là bằng hữu nhiều năm cùng ngươi vào sinh ra tử?”
” Ngươi thiếu hắn nhiều lắm, chờ ngươi lo xong những thứ đó, tự mà nghĩ xem muốn sống hay chết…”
Rời bỏ Bi Mạt, lão giả lưu cho hắn một không gian yên tĩnh, lão coi như là người từng trải, đương nhiên biết chữ tình này đả thương người, nhưng thế giới không thể chỉ quay vì tình yêu, sự thật chung quy vẫn là sự thật, cho thanh niên này một chút thời gian tiếp nhận kết quả tàn khốc thử xem..
Không biết qua bao nhiêu thời gian, chỉ thấy thái dương liên tục dâng lên lại liên tục hạ xuống, Bi Mạt vẫn giữ tư thế ban đầu.
Không gián đoạn, trong đầu liên tục hiện lên từng mảnh hồi ức ở cùng Cận Lăng, gặp nhau, cười vui, bi thương, sợ hãi… Vọt tới như cào núi lấp biển.
” Để ta nhớ thêm một chút đi… Lăng… Về sau những thứ đó…. Kí ức trước kia chúng ta ở cùng nhau, sẽ khóa sâu trong trí nhớ của ta, ta sợ ta lại nhớ đến, sẽ vô pháp làm theo ý nguyện của ngươi, tiếp tục sống ở trên thế giới này, ta sợ ta sẽ trốn tránh trách nhiệm trên lưng, ta sợ ta chờ không nổi lại muốn đi tìm ngươi…”
Bi Mạt chống thân thể đứng dậy, hướng dưới chân núi đi đến.
*************
Tìm được ái mã lâu ngày không thấy dưới chân núi, con ngựa này rất thông minh, vẫn trung thành canh giữ dưới chân núi chờ đợi chủ nhân trở về. Bi Mạt xoay người lên ngựa, kéo cương ngựa lại quay đầu nhìn Thương Tuệ Sơn.
” Lăng, nếu đây là ý muốn của ngươi, ta sẽ sống tiếp, bất quá đó chỉ là một cái xác không hồn thôi, ngươi đem tâm của ta mang xuống đáy Tuyệt Tình Nhai, từ nay về sau không còn chuyện gì có thể làm ta động tâm nữa…”
Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa phi nhanh như mũi tên hắc sắc, mà còn ở lại nơi đó, vẫn là từng trận hương hoa hồ điệp…
*********
” Làm như vậy thì ngươi vừa lòng?”
Lão giả quay đầu nhìn thanh niên sắc mặt tái nhợt tiều tụy.
” Khục…. Khục….”
Sau một trận ho khan đáng sợ, người trẻ tuổi khẽ nói.
” Cám ơn tiền bối, chỉ cần hắn có thể sống tiếp, thì ta đã cảm thấy mỹ mãn..”
Lão giả nhìn bóng dáng gầy yếu của người trẻ tuổi, phát ra tiếng thở dài không ai phát hiện, kết quả này chính là ngươi mong muốn sao? Hiện tại ngay cả lão nhân này cũng chưa có biện pháp xác định…
Bảy năm sau.
Vật đổi sao dời, thời gian bảy năm nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn nhiều, nhưng thời gian năm có thể làm một thế giới thay đổi rất lớn, cũng có thể làm một người thay đổi không ít.
Tạm thời không nói đến cái khác, đề tài mọi người đàm luận nhiều nhất chính là thiên hạ đệ nhất trang, Bi Ma sơn trang.
Đây đích thật là một kỳ tích.
Tiền thân Bi