Thừa dịp Bi Mạt thất thần một chốc, Cận Lăng xoay người nhặt mũ sa bạch sắc rơi bên chân lên, cố sống cố chết chạy đi.
Hơi gió lạnh phất hai má Cận Lăng, hắn căn bản không dám quay đầu lại nhìn xem Bi Mạt có đuổi theo hay không, chỉ liều mạng chạy. Hắn biết chỉ cần Bi Mạt muốn truy, hắn chắc chắn chạy không thoát.
Vẫn chạy đến hụt hơi, Cận Lăng vỗ ***g ngực, nghiêng người tựa vào một thân cây bên đường nhỏ. Thân thể mấy năm nay có thể nói càng ngày càng sa sút, trúng kịch độc như vậy còn có thể sống tới hôm nay, Cận Lăng biết đây đã là ơn trạch ông trời ban cho quá mức.
Thân thể suy nhược lâu lắm rồi không vận động kịch liệt như vậy, nhất thời không thể thích ứng, tứ chi Cận Lăng cũng run rẩy, hắn biết mình không có cách nào tiếp tục chạy nữa.
Trong không khí truyền tới tiếng sàn sạt gió thổi lá động tự nhiên, ngẫu nhiên còn thanh âm chim chóc bay qua lảnh lót… Nhưng… Không có tiếng con người.
Cận Lăng mâu thuẫn lại đau khổ ngã ngồi trên đất.
Bảy năm, hắn trốn y bảy năm. Bảy năm qua, hắn mạo hiểm nguy cơ bị Bi Ma sơn trang tìm thấy, đi đến chỗ đông người, chỉ muốn biết tin tức người kia.
Cho tới nay, truyền kỳ Bi Ma sơn trang đều là chuyện mọi người thích thảo luận nhất sau khi trà dư tửu hậu. Cận Lăng cũng phải dựa vào từng chút từng chút lời đồn, để biết tin tức ái nhân.
Hắn biết Bi Mạt cho tới nay không có thê thất, hắn từng nghĩ Bi Mạt vẫn không thể quên mình, hắn cũng từng một lần có liên tục xúc động muốn về bên cạnh Bi Mạt.
Nhưng hắn chung quy không làm thế. Vì hắn sợ hãi, vì hắn thà rằng đắm chìm trong hồi ức hạnh phúc dĩ vãng, cũng không muốn mạo hiểm nhiều như vậy. Dù sao thời gian có thể hòa tan mọi thứ, mà tình cảm là thứ thông thường không qua được.
Hắn biết mình trở về không được, đã là những ngày không quay về được.
Hắn rõ bản thân trúng kịch độc sau khi Thôi công hoán huyết cho Bi Mạt, rồi lại được lão tiền bối hao hết nội lực một đời kéo lại từ trước quỷ môn quan. Lão tiền bối trong hai năm cuối cùng, đem y thuật toàn bộ truyền thụ cho Cận Lăng, còn tìm kiếm phương pháp hóa giải độc tố lưu lại. Nhưng trước sau chỉ có thể ức chế đại bộ phận, thân thể Cận Lăng không lúc nào không chịu đựng thống khổ độc phát.
Từng nghe lão tiền bối nói, một trong những di chứng của Thôi công hoán huyết chính là dung mạo thay đổi, hắn đương nhiên biết tình trạng thân thể mình, màu da khỏe mạnh ngày thường biến thành tái nhợt băng tuyết, mạch máu rất nhỏ trên tay đều có thể trông thấy rõ ràng, toàn bộ tóc đen cũng biến thành màu trắng bạc. Hắn biết cái này là bệnh trạng trúng hàn độc tất có.
Hắn vẫn không dám nhìn mặt mình, vì hắn sợ mình không có cách nào chấp nhận sự thật này. Tuy nói mình không phải nữ nhân, nhưng hắn cũng không cách nào phủ nhận, một trong những nguyên nhân sau khi Bi Mạt bắt hắn để báo thù lại không lập tức giết hắn, chính là vì khuôn mặt…
Thử nghĩ một chút, có thể tưởng tượng được tình cảnh mình chịu không nổi, mặt dày trở lại bên cạnh Bi Mạt rốt cuộc ra sao. Hắn không muốn thấy biểu tình khó xử của Bi Mạt, càng không muốn thấy bộ dáng Bi Mạt vì báo ân mà miễn cưỡng, không muốn thấy khi Bi Mạt cùng hắn đi chung, bị người ngoài xem thường…
Hắn sẽ chịu không nổi…
Cho nên bảy năm, hắn không nhìn tới mặt mình ngay cả lúc rửa mặt cũng nhắm mắt lại, hắn biết đây hoàn toàn là một biện pháp lừa mình dối người, nhưng ngoại trừ lựa chọn trốn tránh, hắn không có biện pháp thứ hai.
Thân thể hắn rốt cuộc còn có thể chống chịu bao lâu, chính hắn cũng không rõ ràng, dù Bi Mạt có thể tiếp nhận bộ dáng hiện tại của hắn sau khi gặp mặt, Cận Lăng cũng không thể cam đoan có thể ở cùng Bi Mạt dài lâu.
Vô luận là hắn hay Bi Mạt, cũng không có năng lực tiếp nhận một lần sinh ly tử biệt nữa, nếu kết quả cuối cùng là lưỡng bại câu thương, còn không bằng duy trì tình trạng hiện tại. Với hắn, với Bi Mạt, đều tốt hơn một cái kết cục gặp lại nhưng không cách nào gần nhau được…
Không biết nên cao hứng hay ủ rũ, y không có đuổi theo..
Cuối cùng, y vẫn từ bỏ sao… Từ bỏ ở cùng một người nam nhân, một nam nhân hoàn toàn hủy dung, bữa nay lo bữa mốt, với địa vị hiện tại của y, y có thể có được gia đình hoàn mỹ nhất.
Cho nên hắn cũng nên từ bỏ hy vọng, đừng ôm ảo tưởng gì mà thiên trường địa cửu, sự thật tàn khốc luôn luôn vô tình đánh nát bọt biển giả dối, như những tia chớp dưới thái dương, cũng chỉ là một chốc bình thường ngắn ngủi.
Cận Lăng chậm rãi mỏi mệt đi về gian nhà tranh vô chủ ven sông, cũng không biết là nhà ai bỏ lại, nơi an thân Cận Lăng dễ dàng tìm được vì liên tục chuyển chỗ nghiên cứu dược thảo.
Đẩy cửa ra, ngồi trên giường trúc đơn sơ, hắn kiểm tra dược thảo hái được mấy ngày nay một chút, hai tay liên tục phân loại dược thảo, trong đầu cứ hiện lên tình cảnh hai người gặp nhau ban nãy.
Xem ra thời gian bảy năm cấp cho mị lực nam tính của Bi Mạt thêm trưởng thành chững chạc, chỉ là trong ánh mắt kia dường như chứa đựng nhiều bi thương lắm…
Chi nha một tiếng nhỏ, giống như là gió thổi cửa mở thông thường. Nhưng khí tức quen thuộc lưu động vào phòng làm dược thảo trong tay Cận Lăng trược xuống mặt đất.
” Lăng.”
Hô nhẹ một tiếng, đủ để thần kinh toàn thân Cận Lăng đứt đoạn toàn bộ. Hắn chấn động, cũng không quay đầu lại.
” Ta tìm được ngươi, rốt cuộc rốt cuộc tìm được ngươi, ngươi trốn ta nhiều năm như vậy, ngươi có phải còn chưa tha thứ cho việc ta đối đãi với ngươi như vậy năm đó? Nhưng sự trừng phạt này quá tàn nhẫn, thật sự quá tàn nhẫn. Ta thà rằng ngươi đem ta giết chết, cũng đừng để ta mỗi thời mỗi khắc đều chịu nỗi đau tưởng niệm!”
” Lăng…”
Nhẹ giọng gọi ái nhân, Bi Mạt sợ hãi đây lại là một giấc mộng diễm lệ, y sợ hãi mùi hoa hồ điệp lan lại làm y mơ một giấc chiêm bao hai người gặp lại, y thậm chí sợ mình dùng quá sức ôm vỡ Cận Lăng, sợ hãi hắn lại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi tựa như một trận sương khói.
Từ sau lưng ôm Cận Lăng run rẩy, Bi Mạt quỳ trên giường, mặt vùi vào cái cổ băng lãnh tuyết bạch của Cận Lăng hôn nhẹ, Bi Mạt một lần lại một lần nhẹ hô tên Cận Lăng, nước mắt ấm áp theo cổ Cận Lăng chảy xuống sống lưng.
Thời gian dừng tại khoảnh khắc ôm ấp này lâu lắm, họ tách khỏi khí tức đối phương lâu lắm, nên một khắc gặp lại nhau kia, Cận Lăng cũng quên giãy giụa.
” Ngươi đi đi… Về sau đừng đến nữa…”
Sau một hồi lâu, Cận Lăng phát ra thanh âm tàn khốc.
Bi Mạt không thể tin được chuyển thân Cận Lăng lại.
” Tại sao? Tại sao sau khi chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi vẫn lựa chọn rời khỏi ta? Ngươi còn hận ta phải không? Ta biết là ta có lỗi với ngươi, ngày sau để ta bồi thường cho ngươi, thương ngươi, yêu ngươi, để ta cho ngươi mọi thứ ngươi muốn…”
” Đủ rồi, im miệng! Đừng nói nữa!”
Cận Lăng suy sụp đẩy Bi Mạt ra hô lớn.
” Không trở về được, mọi thứ đều không trở về được, ngươi biết không? Thời gian bảy năm làm chúng ta thay đổi nhiều lắm, ngươi