(1)
Mặt trời chói chang giữa hè thoả thích phát ra nhiệt tình của nó, không chỉ cỏ mai hoa dại ven đường không nâng nổi đầu, ngay cả tiểu trùng trên thân cây cũng lười phát ra tiếng kêu.
Một con tuấn mã đen bôn tẩu trên đường, người thúc ngựa một thân hắc y, ngay cả trên đầu cũng đội mũ rộng vành có mạng che mặt màu đen, người không biết nội tình còn tưởng rằng người nọ chắc có mao bệnh gì, thời tiết nóng như vậy lại mặc y phục sậm màu, hơn nữa còn còn che mặt kín không kẽ hở, đây không phải tự làm khổ bản thân sao? Trái lại, trước ngực hắc y nhân có một người một thân tuyết bạch dựa sát vào, tơ lụa thật dài cùng sa mỏng bay bay theo vó ngựa, vì sự tồn tại của hắn, không khí xung quanh cũng không còn nóng bức như thế, thậm chí còn cảm thấy trong không khí lưu lại phiêu tán chút dược hương nhạt nhạt, quả thực khiến người ta vui tươi thanh thản.
Bi Mạt một tay nắm chặt dây cương, một tay đỡ thắt lưng Cận Lăng, đôi mày anh tuấn dưới hắc sa nhíu chặt, ánh mắt lo lắng luôn luôn dừng ở nhân nhi trước mặt, dù thời tiết đang nóng như vậy, thân thể Cận Lăng vẫn tựa như hàn băng, tuy mỗi ngày đều dùng nhiều dược bổ dưỡng, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời áp chế hàn độc trong cơ thể, cứ như vậy chỉ là trị ngọn không trị gốc, hàn độc của Cận Lăng sớm hay muộn sẽ lại phát tác. Nếu trước mùa đông năm nay không thể loại trừ độc trong cơ thể Cận Lăng, hậu quả chỉ có thể là…
Nghĩ đến đây, tay Bi Mạt bất giác tăng thêm lực độ.
Một đôi tay trắng nõn mà lạnh lẽo phủ trên bàn tay to của Bi Mạt.
” Mạt, ngươi lại đang nghĩ ngợi lung tung gì đó?”
Thanh âm trầm thấp mà nhu hòa, khiến người ta không nguyên do quên đi nôn nóng cùng bất an thiêu đốt.
Ôn nhu hôn trên trán Cận Lăng.
” Ta biết ngươi không muốn ta lo lắng quá độ cho ngươi, nhưng trừ phi để ta thấy ngươi khỏi hẳn, nếu không ta vô luận thế nào cũng vô pháp không nghĩ đến chuyện của ngươi nữa.”
Ngửi hương phát ra trên người Cận Lăng, Bi Mạt khổ sở vùi đầu trong mái tóc ngân bạch.
” Gần đây ta sử dụng toàn bộ thế lực của Bi Ma sơn trang, bái phỏng nhiều danh y như vậy, cũng chỉ có thể tạm thời áp chế độc trên người ngươi. Hiện tại chúng ta đến tìm Tầm Mị lão nhân, ta cũng không thể không nói đây gần như chính là hi vọng cuối cùng của chúng ta… Nếu… Nếu ngay cả hắn cũng không có biện pháp, ta….”
” Đừng nói những lời xui xẻo, nếu mạng ta thật sự không nên tuyệt, vậy chắc chắn có biện pháp giải quyết.”
Cận Lăng quay đầu lại, khóe môi nhếch lên mỉm cười thản nhiên.
” Ân, chỉ mong là như thế…”
Đối mặt với nét mặt tươi cười của Cận Lăng, Bi Mạt chỉ có thể tạm thời áp chế bất an trong lòng.
” Ngươi nói cái gì! Tầm Mị lão đầu hai năm trước đã chết?”
Bi Mạt vẻ mặt hung thần ác sát rút kiếm để ở cổ trà quán lão bản.
” Này, vị đại gia, ngươi bình… bình tĩnh một chút. Tiểu nhân chỉ… là ăn ngay nói thật, không…. Không dám lừa gạt đại gia…”
Nam nhân trung niên chân cũng nhuyễn, vốn thấy đại gia này quần áo cao quý thoạt nhìn bộ dạng rất béo bở, đang muốn hảo hảo hầu hạ kiếm chác một chút, ai biết hắc y đại gia kia hướng gã hỏi thăm chuyện này, theo sự thật trả lời, lại còn bị tai bay vạ gió!! Sớm đóng cửa một chút, kiếm ít một chút vẫn tốt hơn đi đời nhà ma!
” Ít nói nhảm, có phải các ngươi kết bè kéo cánh gạt chúng ta! Lão nhân kia không phải thần y gì sao? Thần y sao còn có thể bệnh chết! Muốn dọa ta phải không!”
Kiếm đặt trên cổ hơi chút dao động, máu liền theo cổ nam nhân chảy xuống.
” Ai nha! Đại gia tha mạng, đại gia! Tục ngữ nói thầy thuốc khó cứu mạng bản thân, chuyện liên quan tới mình thì mình sẽ bị loạn, này! Cái này trị không hết bản thân cũng vô pháp!”
Nam nhân liếc nhìn cái cổ chảy máu của mình! Trời ạ! Ai tới cứu gã, gã choáng vì máu mất rồi!
” Lão nhân chết tiệt kia có phải chạy đến chỗ nào ẩn cư không, dám giả chết lừa gạt ta! Mau nói thật! Bằng không ta lập tức làm ngươi đầu thân hai chỗ!”
” Cái này, ta oan mà! Đại gia! Đây chính là những lời nói thật, có nửa phần giả dối nhất định thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được, không tin ngươi hỏi các hương thân bên cạnh một chút, thần y lão nhân là do chúng ta hạ táng, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy mà!”
Trà quán lão bản khóc không ra nước mắt! Sao hôm nay gặp phải cái loại người không nói lý lẽ như vậy?
” Đúng vậy, đúng vậy, thần y lão nhân gia thật sự đã qua đời…”
Phần đông những người đứng xem bên cạnh cũng khe khẽ nói nhỏ.
” Các ngươi, các ngươi nói nhảm!” Bi Mạt đỏ mắt một chưởng đem thạch bàn bên cạnh đánh nát.
” Các ngươi đều thông đồng gạt ta đúng không!”
” Bi Mạt, đủ rồi!”
Cận Lăng tiến lên ôm tay Bi Mạt.
” Mau buông kiếm xuống, đừng thương tổn người vô tội! Họ không có lý do gì lừa chúng ta!”
” Ngươi tránh ra!” Bi Mạt vung tay lên.
” Không để họ thấy lợi hại, họ sẽ không chịu nói thật!”
” A!”
Cận Lăng bị Bi Mạt đẩy, chỉ có thể lui về phía sau mấy bước, giẫm lên mảnh vỡ thạch bàn Bi Mạt vừa rồi đánh nát, đột ngột té ngã xuống đất, mũ cũng rơi xuống ở một bên.
Xung quanh truyền đến từng trận hút khí, ngay cả trà quán lão bản bị kiếm đặt cổ cũng há hốc miệng, không thể tin được cảnh tượng nhìn thấy trước mắt.
” Lăng!”
Bi Mạt hối hận không ngừng vì hành vi xúc động của bản thân, tiến lên nâng Cận Lăng dậy, chỉ thấy ống tay áo Cận Lăng bị điểm điểm máu tươi nhiễm hồng, hoá ra cánh tay Cận Lăng lúc ngã sấp xuống bị mảnh vỡ gây thương.
” Xin lỗi, ta…”
Bi Mạt sốt ruột xé vải y phục xuống băng bó thương khẩu cho Cận Lăng, khẩn trương nhặt mũ lên đội giúp hắn.
” Mạt, ngươi rất xúc động.”
Cận Lăng đi đến trước mặt trà quán lão bản.
” Xin lỗi, hắn chỉ lo lắng cho bệnh của ta, cho nên mới xuất ngôn vô lễ, còn thương tổn ngài, bạc này ngài hảo hảo trị thương, hoặc là mua đồ ăn lót dạ an ủi, coi như là bồi thường vì hắn phá hư sinh ý của ngài!”
Trà quán lão bản lúc này mới hồi phục tinh thần, nuốt nuốt nước miếng, tuy vừa rồi chỉ liếc nhìn người trước mắt, nhưng cái mỹ mạo kinh người một chốc kia, tuy ngắn ngủi lại khiến người ta không thể quên, mái tóc ngân bạch kia không chỉ không khiến cho hắn có vẻ tiều tụy, mà còn tăng thêm một chút quyến rũ vô hạn.
” Nhìn đủ chưa!”
Chịu đủ ánh mắt vô lễ tiếp cận Cận Lăng của mọi người, Bi Mạt không thể nhịn được nữa, mắng lên.
” Vị đại gia, thái độ ngươi thật bất hảo!”
Biết có mỹ nhân tóc bạc hòa ái dễ gần chống lưng cho mình, trà quán lão bản lên giọng.
” Các ngươi có việc cầu người, khẩu khí nên tốt một chút mới đúng!”
” Ngươi…”
Bi Mạt tức giận lại muốn rút kiếm.
” Bi Mạt, ngươi mới đủ rồi!”
Cận Lăng hơi tức giận, xoay người hướng trà quán lão bản hơi cúi đầu.
” Hắn chỉ lo lắng cho ta, thật sự không có ác ý gì, mong rằng lão bản bao dung.”
Trà quán lão bản sửa lại vạt áo bị Bi Mạt kéo lệch ban nãy, thái độ lại cung kính lên.
” Công tử chắc là bị tật bệnh quấy nhiễu lâu ngày, bằng hữu của ngươi sốt ruột cho ngươi ta cũng hiểu được, nhưng thần y đích thực đã qua đời, đây là thiên chân vạn xác.”
” Ta vận mệnh đã như vậy, có lẽ sớm đã ngầm định…”
Cận Lăng cúi đầu.
” Ta cũng không nói Tầm Mị lão nhân chết là không có hy vọng!”
Trà quán lão bản không nhìn được bộ dạng mỹ nhân khổ sở, cái bộ dáng xinh xắn cũng thật giống như người vợ quá cố lúc trẻ tuổi ( lão bản, ngươi tưởng tượng nhiều quá).
” Ngươi không nên nói thừa như vậy! Tiếp tục nói đi!”
” Khục khục…”
Trà quán lão bản thanh thanh cổ họng, gã chính là muốn nhìn bộ dạng con rùa của Bi Mạt, ai kêu y vừa rồi uy hiếp gã như vậy, sốt ruột một chút cũng xứng đáng.
” Thần y lão nhân gia có một truyền nhân, Tĩnh Vi cô nương, chỉ có mười tám tuổi, nhưng trình độ y thuật có thể nói là trò giỏi hơn thầy, mỗi tháng đều xuống núi chữa bệnh miễn phí, quả thực là cải tử hoàn sinh, thuốc đến bệnh trừ. Bất quá mấy ngày hôm trước nàng vừa mới tới, muốn nàng giúp ngươi xem bệnh phải qua tháng sau!”
” Chúng ta không có thời gian đợi, lập tức đến tìm nàng, mau nói cho ta biết nàng ở đâu!”
” Cái này thì khó nói!”
Trà quán lão bản lúng túng.
” Tuy mỗi tháng Tĩnh Vi cô nương đều đến để xem bệnh cho người ở lân cận, nhưng chúng ta chỉ biết là nàng ở tại Lan Khê Sơn, có thể là y giả thích nghiên cứu y lý không thích người khác quấy rầy cho nên không ai biết chỗ ở của nàng.”
” Lan Khê Sơn?”
Bi Mạt mặc niệm cái tên này.
” Không sao, dù đào ba thước đất, ta cũng sẽ tìm ra nàng.”
” Vị đại gia cũng đắc ý quá sớm.”
Trà quán lão bản không biết tại sao nhất định thích hất nước lạnh cho Bi Mạt.
” Điều kiện để Tĩnh Vi cô nương giúp người chữa bệnh rất kỳ quái, có khi muốn búp bê chong chóng, có khi muốn vạn lượng bạc trắng, có khi muốn hoa dại hồng sắc, vô cùng kỳ quặc, đối với loại tướng mạo hung ác như ngươi… Ách, dù sao ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt là được, đến lúc đó khỏi bị điều kiện dọa choáng váng.”
Lão bản còn chưa nói xong, Bi Mạt đã mang Cận Lăng thúc ngựa chạy mất.
” Ta không tin trên đời này có chuyện Bi Mạt ta làm không được.”
Tâm tình hậm hực trước đó nhanh chóng tan biến, Bi Mạt lại cảm thấy bầu trời chói chang cũng đáng yêu vô cùng.
” Nếu nàng muốn Bi Ma sơn trang của ngươi thì làm sao bây giờ?”
Cận Lăng ngang bướng hỏi trong nháy mắt.
” Cái này lại đơn giản, có cái gì đều cấp cho nàng, ta chỉ muốn ngươi.”
” Đừng nói là Bi Ma sơn trang, cho dù là muốn mạng của ta, ta cũng cho.”
Bi Mạt cười nói.
” Mạng ngươi là của ta đúng không? Cho hay không là ta quyết định!”
Cận Lăng nhéo mặt Bi Mạt.
” Ngốc ngếch!”
(2)
Lan Khê Sơn nổi tiếng với các loại hoa lan trân quý dồi dào phong phú, hơn nữa thác nước rủ xuống giữa sơn, suối nước uốn lượn, đích thực là chỗ lý tưởng để nghiên cứu y lý.
Sơn đạo gập ghềnh nhỏ hẹp, hai người gởi ngựa lại trong nhà nông phu dưới chân núi, sau đó lên núi, dọc theo đường đi thưởng thức hoa thơm chim hót, lắng nghe nước chảy róc rách, tâm tình cũng vui lên, hoàn toàn không còn cảm giác bực bội buổi sáng.
” Lăng, chúng ta lên xuống núi ít nhất cũng ba lần rồi, ngay cả bóng người cũng không thấy, xem ra dựa theo phương pháp tìm người thông thường e rằng không tìm được.”
” Ân.”
Cận Lăng cúi đầu nghĩ nghĩ.
” Ngươi nói cũng có lý, dân chúng bình thường đều biết Tĩnh Vi cô nương ở trên núi, nhưng có bệnh vẫn đợi lúc nàng xuống núi chữa bệnh mới có thể gặp được nàng, có thể thấy được nàng chắc chắn dùng để phương pháp gì đó khéo léo che giấu chỗ mình ở.”
” Ân…”
Bi Mạt ôm lấy Cận Lăng, đem hắn đưa đến ngồi trên bãi cỏ dưới bóng cây, gỡ túi nước đeo bên hông đưa cho Cận Lăng.
” Vừa rồi lúc lên núi, ngươi có phát hiện hoa lan trên núi phân bố rất kỳ quái hay không?”
Nhẹ hôn giọt nước sót lại bên môi Cận Lăng, thoả mãn nhìn một mạt hồng nhuận hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt kia, Bi Mạt hỏi.
” Ân, nói như vậy, hoa lan hoang dại cần phải lần lượt thay đổi nơi sinh trưởng, dù có nơi mọc dày cũng sẽ không có quy luật giống như vậy. Kia hẳn là có người cố ý trồng.”
” Nhìn chủng loại cùng màu sắc phân bố của hoa lan, hẳn là có năm loại.”
” Ngũ Hành trận!”
Hai người đồng thanh.
Hai người dựa vào trí nhớ nhanh chóng tìm được năm khối hoa điền đặc thù, hơn nữa chính giữa hoa điền phát hiện những tấm bia đá nhỏ điêu khắc kỳ dị, lại phá năm tấm bia đá này đi.
Sâu trong cây cối, sương mù dày đặc dần tản ra, để lộ một con đường mòn sâu thẳm. Bi Mạt đỡ thắt lưng Cận Lăng thật cẩn thận đi đến, sợ trên đường có bố trí cơ quan ám khí gì tổn thương Cận Lăng.
” Hồ điệp lan!”
Cuối đường, xuất hiện một nhà nhỏ độc đáo, càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, xung quanh nhà đều nở rộ hồ điệp lan!
” Hoa lan đầy núi còn chưa đủ, ngay cả xung quanh gian nhà cũng có, xem ra mức độ yêu thích hoa lan của Tĩnh Vi cô nương một chút cũng không kém chúng ta!”
Thấy hồ điệp lan yêu dấu, Cận Lăng mỉm cười nhạt nhạt.
” Tĩnh Vi cô nương rõ là kỳ nhân, giữa hè mà lại có thể nuôi dưỡng loại lan chỉ nở vào xuân thu.”
” Lăng, xem ra ngươi cùng Tĩnh Vi cô nương coi như cùng chung chí hướng, thỉnh nàng giúp ngươi giải độc có lẽ không phải việc khó…”
” Nói hưu nói vượn! Ai cùng chung chí hướng với các ngươi!”
Đột ngột một câu toát ra trong không khí, làm Bi Mạt cùng Cận Lăng giật nảy mình.
” Hai kẻ vô lễ các ngươi, lộng hư bia đá ta vất vả chuẩn bị không nói, còn xông vào sân của ta, cái này cũng chưa tính, lại còn nói nhảm về hồ điệp lan của ta nữa.”
” Ngươi…”
Bi Mạt vừa định xuất thanh, lại bị Cận Lăng ngăn lại.
” Tĩnh Vi cô nương, ngươi đã lên tiếng, sao không hiện thân để chúng ta gặp?”
Cận Lăng hướng một cây cổ mộc chọc trời chắp tay nói.
” Hừ, còn cô nương…”
Chỉ nghe thấy tiếng nói thầm không thể nghe thấy.
” Gặp thì gặp, chẳng lẽ còn sợ các ngươi sao?”
Một trận gió mát phất lên, chỉ thấy giai nhân nhẹ nhàng như hồ điệp từ trên cây ung dung bay xuống, y sa mỏng vũ động theo gió. Ngũ quan tuyệt mỹ tinh tế đến khiến người ta giật mình, dù ở bên cạnh Cận Lăng cũng không chút kém cỏi. Đặc biệt cặp song mâu tràn ngập linh khí kia, trong suốt lại quyến rũ nhạt nhạt, quả thực là một tuyệt sắc mỹ nhân thế gian ít có. Mà trang phục màu tím phụ trợ làn da như nước, càng làm cho kẻ khác có loại ảo giác nhìn thấy hồ điệp tiên tử.
Bước chân thanh khiết nhẹ nhàng đến trước mặt hai người.
” Bất quá đến bây giờ, có thể phá Ngũ Hành trận của ta cũng chỉ có hai người các ngươi, vì việc này, ta lại không thể không nhìn các ngươi với con mắt khác.”
” Tục ngữ nói vô sự không leo lên được tam bảo điện, các ngươi tìm ta nhất định là có chuyện cầu…”
Thân ảnh màu tím lướt qua bên cạnh Cận Lăng, tay nắm một dãy tóc Cận Lăng lên.
Ba một tiếng, Bi Mạt theo phản xạ kéo tay Tĩnh Vi ra.
” Ta quả nhiên không đoán sai, lại là một đôi uyên ương, hơn nữa còn rất đặc biệt! Vì sao….”
Tĩnh Vi nhẹ bật hơi bên tai Cận Lăng.
” Cả hai đều là hùng (nam)?”
” Ngươi!”
Giơ tay lên quăng cho Bi Mạt một cái tát.
” Ta không nói chuyện với ngươi, ngươi chen miệng làm gì! Đừng tưởng rằng ngươi là trang chủ Bi Ma sơn trang thì ta sẽ sợ ngươi!”
Cận Lăng cùng Bi Mạt cũng mở to hai mắt nhìn Tĩnh Vi, lần đầu tiên có người sau khi biết chân tướng thật sự của Bi Mạt còn có thể điềm nhiên như không mà tát y.
” Ta biết, ngươi là vì mỹ nhân tóc bạc này mới nén giận với ta đúng không? Trang chủ đại nhân.”
Tĩnh Vi cười nói.
” Các ngươi cũng đừng quên, các ngươi hiện tại đang ở địa bàn của ta, ta đương nhiên có biện pháp làm các ngươi có đi mà không có về…”
” Ngươi dám động một sợi tóc của Cận Lăng thử xem! Ta dù dùng mọi cách cũng muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!”
Bi Mạt dùng ánh mắt đáng sợ trừng Tĩnh Vi.
” Vậy sao? Rất đáng tiếc, dù ta không động tới tóc tai hắn, với màu tóc và tình hình thể chất của hắn, xem ra cũng sống không lâu được! Bất quá cũng coi như ngươi có tâm với hắn, nếu mỗi ngày không đem dược liệu quý kinh người làm cơm cho hắn ăn, ta thấy độc Phệ Tâm Tán của hắn sớm đã phát tác rồi. Đến lúc đó, đừng đến cầu ta cứu hắn, ta sợ không cẩn thận lúc cứu hắn động đến một sợi tóc của hắn, ngươi liền đồng quy vu tận với ta, thì biết tính sao bây giờ?”
Tĩnh Vi phát ra tiếng cười như chuông bạc.
” Ngươi có thể giải độc của Cận Lăng, đúng không? Đúng không?”
Một trận cuồng hỉ đánh úp vào Bi Mạt.
” Van cầu ngươi cứu hắn, chỉ cần có thể cứu hắn, điều kiện gì ta cũng đáp ứng!”
Bi Mạt nắm hai vai Tĩnh Vi lắc lắc.
” Buông tay!”
Hất tay Bi Mạt ra.
” Ta chính là chán ghét loại bộ dạng thiên hạ duy ngã độc tôn như ngươi.”
” Bất quá tiểu mỹ nhân trái lại khiến ta rất thích, đặc biệt lúc ngươi đi tìm bia đá, còn rất cẩn trọng không giẫm lên các hài tử của ta, điểm ấy ta trái lại vô cùng tán thưởng….”
Tĩnh Vi xoay người đối mặt Cận Lăng.
” Như vậy đi, đưa ngươi một lễ vật nhỏ.”
Bất ngờ đem một viên dược hoàn nhét vào miệng Cận Lăng, Cận Lăng không kịp phản ứng nuốt viên thuốc xuống.
” Ngươi cho hắn ăn cái gì?”
Bi Mạt lo lắng nhìn sắc mặt Cận Lăng, tựa hồ không có gì khác thường.
” Độc dược! Ai kêu các ngươi xông vào nhà của ta! Cái ta cho hắn ăn chính là độc dược làm hàn độc phát tác trước thời hạn.”
Tĩnh Vi nhảy lên, biến mất giữa cành lá trong cổ mộc rậm rạp chọc trời, Bi Mạt đuổi theo nhưng cũng không có cách nào tìm được thân ảnh Tĩnh Vi.
” Để ta thấy thâm tình của các ngươi đi…”
Tĩnh Vi ngồi trên một cành cây, nhìn Bi Mạt hỗn loạn cùng Cận Lăng vẫn im lặng, hôn tới hôn lui hồ điệp lan trong tay.
” Thật sự rất thơm…”
(3)
” Tiểu nhị!”
Một cước đá cửa tiểu khách ***, Bi Mạt lớn tiếng thét to.
” Dạ! Dạ! Vị đại gia, thỉnh ngài phân phó.”
Nhìn Bi Mạt vẻ mặt sát khí, thanh âm tiểu nhị cũng run run, tuy rất tò mò về mỹ nhân bạch y nam nhân hắc phục ôm trong tay, cũng không dám nhìn nhiều.
Đem một túi bạc đầy vứt cho tiểu nhị.
” Thỉnh tất cả khách nhân trong *** ra ngoài cho ta, nơi này ta bao hết!”
” Cái này… Gia, ngài nói vậy không phải làm khó tiểu nhân sao? Nhìn sắc trời cũng không còn sớm, ngài bảo ta…”
Bị ánh mắt sắc bén của Bi Mạt trừng, tiểu nhị ngậm miệng lại.
” Làm cho tốt chuyện ngươi nên làm, người nói quá nhiều sẽ không sống lâu đâu!”
Lại ném một túi bạc cho tiểu nhị, Bi Mạt ôm Cận Lăng đi đến phòng hảo hạng trên lầu.
” Dạ! Dạ! Tiểu nhân lập tức chuẩn bị nước ấm, trà nóng, cơm ngon, canh ngọt cho gia…”
Tiểu nhị đang cầm một đống bạc trong tay, trên mặt cười nở hoa, thói đời là thế, có tiền chính là đại gia!
***********
” Lăng, hiện tại cảm giác thế nào?”
Nhìn ánh mắt lo lắng của Bi Mạt, Cận Lăng ngâm mình trong nước ấm lắc lắc đầu.
” Không có việc gì, đừng lo lắng…”
Thân thể bắt đầu sinh ra biến hóa đáng sợ mà lại quen thuộc, Cận Lăng biết đó là triệu chứng hàn độc sắp sửa phát tác…
” Ngươi!”
Bi Mạt nắm hai vai Cận Lăng.
” Thùng nước ấm này, ngươi vừa mới ngâm liền trở nên vô cùng băng lãnh, ngươi còn muốn giấu giếm ta tới khi nào!”
Cận Lăng nâng cánh tay băng lãnh của Cận Lăng lên, ngón tay thon dài tái nhợt băng lãnh nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh tuấn của Bi Mạt.
” Đúng, ta không lừa ngươi, ta cũng không thể lừa ngươi nữa… Hàn độc sắp phát tác…”
Cận Lăng run rẩy đứng lên đi ra khỏi dục dũng.
” Đem y phục của ta đến….”
” Lăng, ngươi phải…”
” Lấy đến!”
Nhìn ánh mắt kiên quyết của Cận Lăng, Bi Mạt đưa quần áo cầm trong tay cho hắn.
Cận Lăng mặc vào từng kiện quần áo, bàn tay run rẩy để lộ cảm xúc thật sự của hắn. Thắt hảo đai lưng, Cận Lăng đi đến trước mặt Bi Mạt.
” Đáp ứng ta, lát nữa vô luận phát sinh chuyện gì, nghe thanh âm gì, cũng không được vào, biết chưa?”
” Lăng, ngươi sẽ không tàn nhẫn như vậy… Sẽ không! Tại sao không cho ta ở cùng ngươi! Ngươi biết rõ ta….”
” Ta biết, ta cái gì cũng biết!”
Cận Lăng phát cuồng hét lớn.
” Ta biết ngươi yêu ta, ta biết chúng ta yêu nhau, nhưng, nhưng đây có thể làm gì? Ông trời đã định chúng ta là có duyên không có phận… Ngươi biết không? Người chết do hàn độc phát tác… Bộ dạng rất kinh khủng… Ta không muốn để ngươi thấy ta bộ dạng đó… Ra ngoài đi! Ta xin ngươi…. Ra ngoài….”
Quay lưng, mặc nước mắt đầm đìa.
Nghe cửa nhẹ đóng lại, tựa hồ tiếng nổ tan nát cõi lòng, hai không gian cách cửa lại có hai người đồng dạng dựa vào ván cửa trượt xuống đất lặng lẽ ngồi khóc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Cận Lăng cảm thấy da mình tựa như bị vô số hàn châm băng lãnh không ngừng đâm chích, đau đến độ ngay cả hô hấp cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Vì đau đớn, hai tay liên tục xé rách thân thể, nơi móng tay đi qua, lưu lại từng đạo vết máu nhìn thấy ghê người.