Ngày kế, Cận Lăng mở mắt dưới ánh dương quang.
“Ai ui, Cận công tử, ngươi tỉnh rồi? Sao không ngủ thêm một chút nữa?”
Tôn bà bà lớn giọng làm Cận Lăng thấy đau đầu.
‘Tôn bà bà…” Cận Lăng muốn đứng dậy.
”Cận công tử ơi, ngươi đói bụng chưa? Để lão uy ngươi ăn chút gì nhé?” Tôn bà bà cầm lấy bát cháo.
“Không cần” Cận Lăng cười nói “Ta có thể tự ăn, ngươi đi lo chuyện của mình đi”
“Vậy….Công tử ngươi từ từ ăn, thân già này đi trước” Tôn bà bà vẻ mặt lo lắng lui ra ngoài.
Cận Lăng chống tay ngồi dậy, thân thể đau đớn khiến cho hắn không tự nhiên ho hai tiếng.
Cầm lấy cháo định đưa vào miệng, khách không mời lại đến.
Bi Liên vẻ mặt không được tự nhiên tiêu sái tiến vào, Cận Lăng không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ lại tới tìm mình gây phiền toái?
“Ân…….này……….cái kia………..”
Bi Liên à ơi nửa ngày cũng nói không nên một câu đầy đủ.
Cận Lăng buồn cười nhìn biểu tình thất thường của Bi Liên.
“Bi đại tiểu thư, có chuyện gì cứ nói, đừng ngại!”
“Ân!” Bi Liên hít sâu, ổn định lại tình tự” Kì thực. Hôm nay ta đến để cảm tạ, cám ơn ngươi ngày đó đã cứu ta. Là như thế!”
Bi Liên nói xong. cả mặt đều thấm hồng.
“Tiện tay thôi mà….khục khục khục…………..”
Cận Lăng thiện lương tiếp nhận lời cảm tạ, nhưng nói một chút liền ho lên. Xem ra một chưởng kia của Bi Mạt thật không nhẹ.
Bi Liên thấy thế liền tiến lên, vỗ lưng Cận Lăng để hắn thuận khí.
“Thật xin lỗi! Ngươi cứu ta lại bị đại ca đánh” Bi Liên vẻ mặt áy náy.
“Nga? Vậy ngươi nguyện ý tha thứ cho cha ta không?”
“Đó là một chuyện khác, đừng đánh đồng chúng!”
Bi Liên tức giận quay đầu đi chỗ khác.
Cận Lăng nhận thấy tiểu cô nương này thực đáng yêu.
“Bi cô nương, ngươi là một cô gái rất tốt, đừng để cừu hận che mắt.” Cận Lăng mỉm cười đối Bi Liên nói.
Bi Liên nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ, tuy hơi tái nhợt nhưng vô cùng có mị lực của Cận Lăng, trái tim thiếu nữ thình thình dao động, chìm đắm trong nụ cười tuyệt mỹ của Cận Lăng.
“Bi Liên cô nương ? Bi Liên cô nương?”
Tay Cận Lăng vẫy vẫy vài cái trước mặt Bi Liên đã thất thần. Kì lạ thế nào lại ngẩn ra như vậy?
” Ách, ta đi trước, dù sao cũng cám ơn ngươi.”
Cận Lăng khó hiểu nhìn Bi Liên chạy trối chết, không biết phải làm thế nào đành tiếp tục ăn cháo, lại chẳng hay rằng hết thảy đều rơi vào trong mắt Bi Mạt ngoài cửa.
……………………..
“Cận đại ca, Cận đại ca!”
Cận Lăng đau đầu nhìn thấy Bi Liên, con tiểu ma tước này (chim sẻ), không biết bị trúng thứ gì, dạo này đặc biệt khoái đi theo hắn, cả cách xưng hô cũng thay đổi.
Ngược lại, kẻ đó từ sau chuyện ấy, cũng chưa gặp mặt y, dường như Bi Mạt có ý muốn tránh hắn.
Bản thân mình gần đây luôn mơ thấy tình cảnh bị Bi Mạt xâm phạm, sau đó cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh choàng tỉnh. Đầu ngón tay linh hoạt cùng nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể đó tựa hồ vẫn còn kích thích cảm quan của Cận Lăng.
“Cận đại ca, ngươi làm sao vậy?” Bi Liên vỗ Cận Lăng đang ngẩn người.
“ Ngươi theo ta ra hồ sau núi tản bộ chút được không?” Bi Liên hướng Cận Lăng làm nũng.
“Không được! Ta còn phải giúp Tôn bà bà chẻ củi cho xong”
Cận Lăng từ sau khi thương thế lành rồi, cũng không nguyện sống kiểu ăn nằm chờ chết, vì vậy chủ động giúp Tôn bà bà một ít việc vặt.
Cũng từ sau chuyện đó, Bi Mạt cũng không hạn chế tự do của hắn. Ít nhất, hắn có thể ở trong Tà Ma Sơn Trang đi lại.
“Hừ, ngươi không đi ta đi một mình ” Bi Liên giận dỗi chạy đi.
Cận Lăng lắc đầu cười gượng, nhìn thân ảnh Bi Liên ngày càng xa. Mới đó thôi, Bi Liên hận hắn như vậy mà nay cũng tiêu tan hiềm khích không ngại chung đụng hắn, chỉ có người kia…
Cận Lăng bổ xong củi, cũng không có gì để làm. Nhớ Bi Liên nhắc tới sau núi, nhất thời cao hứng hướng nơi đó đến.
Mới vài bước vào hậu sơn, hắn liền nghe được tiếng Bi Liên kêu cứu.
“Cút đi! Ngươi…. đăng đồ tử! Buông ra! Cứu mạng!”
Cận Lăng vọt qua, thấy một nam tử đem Bi Liên đè dưới đất, muốn làm chuyện bất chính.
“Cẩu đảm to gan! giữa thanh thiên bạch nhật lại đi trêu ghẹo con gái nhà lành!”
Cận Lăng phẫn nộ quát.
“Cận đại ca, cứu ta!” Bi Liên mặt đầy nước mắt kêu to.
“Ngươi là cái quái gì? Dám đến phá hư chuyện tốt của lão tử! Ta xem ngươi đẹp mặt thế nào”
Nói xong, tên vô lại kia đánh về phía Cận Lăng.
Cận Lăng cười lạnh một tiếng, tên vô lại này khua tay múa chân thế nào hắn còn không thèm để vào mắt.
Ba chiêu hai thức nhanh chóng thoải mái giải quyết tên vô lại đó.
“Ô………………Cận đại ca!”
Bi Liên lê hoa đái lệ bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, Cận Lăng xót lòng ôm nàng về Liên Cư, kêu đại phu kiểm tra một lần rồi mới an tâm rời đi.
************************
Tối đó, Bi Liên lại tới tìm Cận Lăng.
“Cận đại ca, hôm nay ta thực sự sợ hãi! Cám ơn ngươi lại cứu ta một lần nữa!”
“ Chuyện nhỏ không đáng kể, huống chi đây là việc ta phải làm” Cận Lăng mỉm cười.
Bi Liên lại si ngốc nhìn Cận Lăng.
“Cận đại ca, ngươi theo ta ra ngoài giải sầu chút được không? Ta ngủ không được.”
“Ách…..” Cận Lăng hoảng sợ “Này……..”
“Chẳng lẽ………Chẳng lẽ, ngay cả Cận đại ca cũng chê ta dơ bẩn sao?”
Bi Liên nói xong lại muốn khóc.
“Thế nào lại như vậy? Ngươi vĩnh viễn là tiểu muội muội thuần khiết nhất, đáng yêu nhất trong lòng ta.”
Cận Lăng còn cố ý tăng thêm ba chữ “tiểu muội muội”, hy vọng Bi Liên có thể hiểu dụng ý.
” Cận đại ca, ngươi đối với ta thật tốt” Bi Liên nín khóc mỉm cười.
Ai ngờ Bi Liên chẳng nhưng không lĩnh hội được ý tứ Cận Lăng, ngược lại đem lời hắn xoay chuyển thành tình yêu nam nữ. Cận Lăng bất đắc dĩ hướng lên kêu trời.
Sự tình phát sinh lúc này đều rơi vào trong một cặp mắt tím nhạt.
Cận Lăng bị Bi Liên kéo tới ven bờ hồ sen.
“Cận đại ca, trăng đêm nay thật tròn nhỉ!”
Bi Liên mang ánh mắt ái mộ nhìn Cận Lăng.
Cận Lăng nhìn ánh trăng lung linh hoàn mỹ, không khỏi nhớ tới người cha già ở nhà, nỗi buồn tràn ra từ trong lòng, không biết thân thể phụ thân giờ có tốt không.
“Cận đại ca?”
Bi Liên cắt đứt dòng suy tư của Cận Lăng.
“Ta đã sớm nghe Cận đại ca văn chương tài hoa hơn người, tiểu muội rất bội phục ngươi”
” Quá khen! chẳng qua đùa văn múa mực thôi, học đòi văn vẻ không hơn không kém”
Bi Liên bỗng nhiên bắt lấy tay Cận Lăng.
“Cận đại ca, ta đẹp không?”
Cận Lăng cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. A, cặp mắt nàng cùng người nọ đồng dạng xinh đẹp.
“Đẹp, cực kì xinh đẹp!” Cận Lăng ngây ngốc nói một câu.
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức hối hận, quả nhiên hắn làm Bi Liên hiểu lầm.
“Thật sao?”
Bi Liên khó nén sự hưng phấn trên gương mặt.
“Vậy ngươi ngâm một bài thơ cho ta nghe được không? Trong thơ phải có ta nha!”
Cận Lăng liếc nhìn Bi Liên một cái.
“Vũ tuyết ca vân, nhàn đạm trang quân, lam đạm thủy thâm nhiễm thanh quần.
Tửu hương huân kiểm, phấn sắc sinh xuân, canh xảo đàm thoại, mĩ tình tính, hảo tinh thần.
Giang không vô bạn, lăng ba hà xử? Nguyệt kiều biên, thanh liễu chu môn.
Đoạn chung tàn giác, hựu tống hoàng hôn sát tâm trung sự.
Nhãn trung lệ, ý trung nhân.”
(Dịch nghĩa:
Tuyết múa mây ca, tư trang hòa nhã, nước thâm thanh nhiễm váy xanh
Rượu hương phả mặt, hồng sắc sinh xuân, có duyên, tốt tính, hảo tâm hồn
Sông vô bờ, sóng vỗ nơi nào? Ven cầu nguyệt, cửa son xanh liễu
Gác chuông tàn, tống hoàng hôn vào tâm
Trong mắt lệ, ý trung nhân)
Thơ vừa ngâm xong, liền một tiếng “Ba” truyền đến, tựa hồ âm thanh cành cây bị bẻ gẫy.
“Ai?” Cận Lăng xem xét chung quanh không thấy một thân ảnh nào.
“Cận đại ca, ta sợ!”
Xem ra cảm giác sợ hãi của Bi Liên vẩn chưa hoàn toàn biến mất.
“Liên nhi cô nương, ta trước tiên đưa ngươi về phòng”
“Hảo, phiền ngươi vậy, Cận đại ca.” Bi Liên xấu hổ mang vẻ mặt sợ hãi theo Cận Lăng về phòng.
Đợi hai người đi xa, Bi Mạt nép trong đám cây u ám mới đi ra. Vì được tin hôm nay Liên nhi bị người khi dễ, nên y mới bí mật bảo hộ Bi Liên, ai ngờ lại chứng kiến một màn kia.
Nhìn thấy Cận Lăng vì Liên nhi ngâm thơ, một cỗ ghen tuông nổi lên trong lòng, y đố kỵ với chính muội muội của mình! Lúc xúc động nhất thời, tay không tự giác dụng sức đem nhánh cây kia bẻ gẫy.
Chẳng lẽ mình yêu thương Cận Lăng thật sao?
Bi Mạt lần đầu tiên chấp nhận nhìn thẳng vào khát vọng của lòng mình.
“A………….”
Phát hiện tâm sự bản thân, Bi Mạt thét gào trong rừng cây giải tỏa buồn bực tự thâm
Thật vất vả để thu xếp ổn thỏa cho “bạch tuột” Bi Liên xong, Cận Lăng cuối cùng cũng về được phòng mình.
Hắn vừa mới xoay người đóng cửa.
“Rốt cuộc cũng chịu về rồi sao?”
Một đạo âm thanh khiến kẻ khác lạnh xương sườn, sởn tóc gáy truyền đến.
” Ngươi! Ngươi……………..”
Cận Lăng vỗ vỗ trái tim mới bị dọa muốn ngừng đập của mình.
” Ngươi thế nào lại ở đây? Ngươi lần sau mà tới làm ơn nói trước một câu, để đừng có dọa chết người ta!”
“ Ngươi đừng khua môi múa mép với ta!”
Bi Mạt âm trầm đem Cận Lăng đổ lên tường.
“ Mẹ nó, ngươi đứng đắn một chút cho ta!”
Cận Lăng bị vách tường cọ đau bả vai, vì cái gì, mỗi khi đụng tới Bi Mạt là cả người sẽ dính thương tích?
” Ngươi là kẻ không biết lý lẽ sao? Hôm nay ta làm cái gì chọc tới ngươi? Còn phiền ngươi chạy tới khởi binh vấn tội hả?”
“Sách sách sách!” Bi Mạt phát ra một âm thanh khinh miệt “Cái miệng thật lợi hại”
Bi Mạt nắm hàm dưới Cận Lăng, buộc hắn ngẩng đầu lên nhìn mình. Tầm mắt Bi Mạt dừng trên đôi môi Cận Lăng, kiềm lòng không đặng, cúi xuống hôn môi làm y thần điên phách đảo.
“Ngô…………Buông ra………..”
Cận Lăng muốn đẩy Bi Mạt, ai ngờ dùng hết khí lực toàn thân vẫn như cũ, không thể đẩy y ra được nửa phần.
Đáng chết, khí lực Bi Mạt hôm nay hình như đặc biệt lớn, động tác cũng thô bạo hơn rất nhiều.
Lưỡi Bi Mạt xâm nhập cấm địa, Cận Lăng cũng nhượng y thỏa mãn, nhưng chung quy y vẫn thừa dịp Cận Lăng chưa kịp chuẩn bị mà tiến đến, cùng hắn quần mây lộng vũ.
Ngay khi đã có kẻ hít thở không thông thì nụ hôn kết thúc, Cận Lăng nhuyễn chân suýt ngã tại chỗ, may mắn có Bi Mạt níu lấy hắn, không thì mặt mũi này còn biết vứt vào đâu.
Bi Mạt nhìn thấy đôi môi còn vương thóa dịch của hai người, dưới ánh nến lóng lánh yêu mị lạ thường.
Cảnh tượng như thế dễ dàng làm đôi mắt tím nhạt của Bi Mạt nhiễm thượng một tầng sắc thái dục vọng.
Đột ngột, dường như nhớ ra cái gì đó, y hung bạo đẩy Cận Lăng vào tường.
“Nghe nói gần đây, ngươi cùng Liên nhi rất thân cận? Ngươi có ý đồ gì với nó hả?”
” Ngươi! Ngươi nói nhảm gì thế? Ta cùng Liên nhi chỉ có tình cảm huynh muội!”
“Nga? Thật sao? Có loại huynh muội khuya khoắt ra bờ sông ‘ ngâm thi tác đối’ à?”
Bi Mạt lạnh lùng hỏi, ngọn lửa đố kị đáng sợ này suýt nữa đem lý trí y đốt bỏ.
“Hóa ra kẻ gây nên tiếng động đó là ngươi!”
Cận Lăng bừng tỉnh.
“Tại sao ngươi lại ở đó?”
“Đừng đánh trống lảng! Ta khuyên ngươi đừng có ý hãm hại Liên nhi! Đừng nghĩ nếu ngươi hòa hợp cùng nó, ta sẽ buông tha cha con ngươi! Ta nói cho ngươi nhớ, đừng mơ!”
Cận Lăng nghe thế, một cỗ hỏa nhiệt vô danh hừng hực xông lên mặt mày, bất tri bất giác thắp lên dũng khí một quyền đánh vào giữa mặt Bi Mạt.
” Ngươi đừng cố tình gây sự nữa được không?” Cận Lăng rống to.
“Ha ha ha……….”
Cận Lăng ngẩn người nhìn Bi Mạt đang ngửa mặt lên trời cười to.
“Ta cố tình gây sự? Nếu đã bị ngươi mắng rồi, sao không thể làm tới cùng?”
Bi Mạt bị lửa ghen tuông xông lên đầy đầu, y lạnh lùng cười tà, ngón tay dùng chút lực, y phục Cận Lăng liền nhất thanh phá bỏ.
Cận Lăng bị tên Bi Mạt mất trí kia dọa sợ tới mức lảo đảo thối lui mấy bước. Kinh nghiệm lần trước làm hắn hoảng loạn muốn tông cửa xông ra.
“Hiện tại muốn chạy trốn không phải quá trễ rồi sao? Cứ đi, nhưng nếu ngươi chạy rồi, ta cũng không dám chắc mấy chục nhân mạng Cận gia các ngươi sẽ như thế nào đâu!”
Bi Mạt như thông suốt tâm tư không dám đào thoát của Cận Lăng, y thờ ơ, nhàn nhã ngồi bên giường.
” Ngươi! Ngươi chỉ biết uy hiếp người khác, anh hùng hảo hán cái quái gì?”
Cận Lăng vẫy vùng phản kích.
“Từ trước tới giờ, ta không hề tự cho mình là anh hùng hảo hán, bảo bối!”
Âm thanh Bi Mạt khàn khàn gợi cảm.
Đưa lưng về phía Bi Mạt, Cận Lăng nghe được Bi Mạt gọi hắn bằng thứ danh