Edit: Hanna
Chương 25: Nấu cháo
Tiết Thanh Linh đáp ứng cá cược với mẫu thân.
Cậu đứng trước cửa y quán quen thuộc, bên trong quán có không ít người sai vặt, có người cầm chổi quét tước, có kẻ nhấc theo thùng nước, cầm khăn lau chùi quầy hàng. Hà quản sự đứng một bên chỉ hoa, hướng dẫn bọn họ phục hồi lại nguyên trạng của y quán.
Tiết Thanh Linh cầm một tấm biển, để Tiểu Giao đỡ lấy cái thang, chính mình tự trèo lên, treo tấm biển ở nơi cao nhất trên cửa.
Cậu đứng trên cái thang, ngón tay mân mê chữ trên hoành phi:
Hồi Xuân đường.
Đây là bảng hiệu mới Tiết Thanh Linh tìm người làm. Bảng hiệu Tể An đường đã bị Liễu Ngọc Chỉ kêu người hạ xuống, lúc Tiết Thanh Linh dọn dẹp lại y quán cũng không đi lấy lại từ nương cậu mà làm lại một tấm mới.
Tiết Thanh Linh nhìn chăm chăm ba chữ trên tấm biển.
Đại phu diệu thủ hồi xuân, cứu người một mạng. Mà y quán này cũng có thể hồi xuân được hay không?
"Linh nhi công tử, người mau xuống đây đi" Tiểu Giao bên dưới nhìn công tử nhà mình đứng ở nơi cao vót, luôn cảm thấy trong tim cực hoảng loạn.
Tiết Thanh Linh đứng ở phía trên khẽ gật đầu, chầm chậm bò xuống từ trên cái thang, Tiểu Giao liền vội gọi người bê cái thang đi.
Cậu bước vào trong y quán, y quán lúc trước còn lộn xộn giờ đã được dọn dẹp chỉnh tề. Các loại dược liệu sạch sẽ lại được bỏ vào trong tủ thuốc. Không khí mang mùi thuốc mãi không tiêu tan đem người vây ở trong đó, Tiết Thanh Linh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mùi dược liệu quen thuộc.
Mẫu thân của cậu Liễu Ngọc Chỉ lúc này từ bên trong kiệu đi xuống, cầm khăn tay, chân bước như gió, bước một bước lớn qua ngưỡng cửa, vừa đi vào trong vừa lải nhải luôn miệng: "Ôi chao, Hồi Xuân đường, đổi tên rồi cơ đấy..."
"Bên này sao vẫn còn dính bụi này? Quét dọn sạch sẽ chút, đừng có mà làm hỏng chuyện lớn của tiểu thiếu gia nhà các ngươi."
"Còn nữa, Hà quản sự nói với bọn hạ nhân một chút, sau này tiền công làm việc bên trong y quán, toàn bộ đều đi tìm Thanh Linh tiểu thiếu gia các ngươi mà đòi ha."
Liễu Ngọc Chỉ đi tới trước quầy, cầm bàn tính lên nhanh chóng đánh lách cách không ngừng, miệng cũng không tha cho ai mà kêu ầm lên: "Tới đây đi, Hà quản sự, tới kiểm kê cho tiểu thiếu gia các ngươi."
"Phòng này là của ta, khế đất này cũng là của ta, ta phải tính toán xem một tháng nên cho thuê bao nhiêu đây..."
"Còn có mấy lô dược liệu này, đây chính là dược liệu thượng đẳng mới bào chế ra, còn một đám bình chậu chai lọ này nữa... Tính chút, lại thêm vào ngần này tiền... Đúng rồi, tiền làm bảng hiệu kia hình như cũng là của ta thì phải?"
...
"...Tiểu Linh nhi của chúng ta tổng cộng nợ nương bao nhiêu tiền đây?" Liễu Ngọc Chỉ cầm bàn tính, giả vờ giả vịt đánh mấy lần, khẽ xoa mi tâm, dáng vẻ tựa hồ rất khổ não, "Ôi, con cái đều là khoản nợ, nương giảm giá cho ngươi một chút, chỉ ba trăm lượng bạc ròng thôi..."
Liễu Ngọc Chỉ kêu người mài mực, nhanh chóng viết một tấm giấy nợ, cười híp mắt đi tới trước người Tiết Thanh Linh, cầm lấy tay nhỏ của con út, ấn một cái dấu vân tay lên trên.
"Sau này a, nhớ mỗi tháng trả tiền thuê, tiền công cho người hầu cũng phải xuất ra, người ta đi kiếm sống cũng không dễ dàng, đừng có thiệt thòi tiền lương của họ. Linh nhi, con đừng trách nương nhẫn tâm, nương đối với con vẫn còn rất là tốt đấy. Ài, nơi này có năm lượng bạc, nương cho con mượn trước."
"Được rồi, nương có việc đi đây. Ngươi trông giữ y quán cho tốt, nếu như không thể chịu đựng nổi nữa thì đến nhận thua với nương."
Liễu Ngọc Chỉ rời đi, để lại Tiết Thanh Linh đứng im tại chỗ trong tay có giấy nợ và năm lượng bạc, ánh sáng trong đôi mắt phượng mông lung càng trở nên kiên nghị hơn bao giờ hết.
Ngày kế, cậu cùng Tiểu Giao đích thân đi mời hai vị đại phu làm công về y quán ngồi chẩn. Hai vị đại phu này y thuật tuy thường thường nhưng tốt xấu gì y quán này vẫn có thể mở cửa đón khách được. Ai biết ngày thứ ba, hai đại phu dồn dập tìm Tiết Thanh Linh xin nghỉ.
"Thật có lỗi với tiểu công tử. Trong nhà có chuyện, thật sự là không thể làm tiếp ở y quán được nữa..."
"Ta cũng có lỗi với ngài..."
Tiết Thanh Linh cuống lên, có cản cũng cản không được. Hai vị đại phu ôm lấy hòm thuốc bên người, chân chạy như bôi dầu.
Cậu sau đó tìm đến mấy vị đại phu thông hiểu y thuật, nhưng bất luận là tìm ai đều làm việc trong y quán được một, hai ngày liền lập tức tìm Tiết Thanh Linh xin nghỉ. Đến cuối cùng cũng không còn đại phu nào nguyện ý hành y tọa chẩn trong Hồi Xuân đường.
"Phu nhân, đã kêu người đuổi đại phu công tử mới chiêu tới đi rồi."
Liễu Ngọc Chỉ gật đầu hết sức hài lòng, tay cầm chén trà thưởng thức một ngụm trà thơm, thở dài nói: "Năm nay trà xuân rất là không tồi."
Đứa con út quật cường nhà bà tính ra cũng không trụ nổi quá ba tháng.
Khóe miệng Liễu Ngọc Chỉ hàm một vệt cười thắng lợi, để nha hoàn giúp bà chải tóc. Sửa soạn một búi tóc xinh đẹp xong liền đi tìm mấy vị phu nhân ở cách vách phòng trang điểm cùng nhau đánh bài.
"Thuận tiện đi hỏi thăm một chút công tử ca nhà ai dáng dấp tốt, lại học rộng tài cao..."
Y quán không có đại phu tọa chẩn, ban ngày xem bệnh cho ai cũng không được, ấy vậy mà Tiết Thanh Linh vẫn cố gắng hàng ngày mở cửa lớn của y quán. Nhưng coi như y quán khai trương, thời điểm có bệnh nhân tới hỏi, cậu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khuyên đối phương trở về đi y quán khác chữa bệnh.
Bất quá, Tiết Thanh Linh tự mình làm một ít dược cao và dược hoàn chất lượng thượng đẳng, đối với ngoại thương, đau xương cốt do bị đánh ngã té cùng với bệnh hen suyễn phong thấp mãn tính rất có hiệu quả thuyên giảm. Y quán mỗi ngày miễn cưỡng coi như có chút thu nhập.
Song phần lớn thời gian đều lạnh lẽo vắng vẻ.
Tiết Thanh Linh ban ngày đều ngồi ở ghế dài xem y thư, đặc biệt là những y án viết tay Bùi sơ để lại cho cậu. Cậu ôm cái kết đỏ bừng kia, đối với chỗ y án đó một khi xem mà xem mất một hồi lâu. Có lúc cậu cũng sẽ đi tán thuốc, bào chế dược liệu, dùng bình thuốc chưng hoặc sắc thuốc, điều chế ít dược cao cùng dược hoàn.
Dược cao và dược hoàn sau khi làm xong, cậu ôm tua sáo ngồi ngẩn ra trước lò lửa nhỏ thật lâu, mỗi khi giật mình là lại ngây ngốc một lúc, sau đó trực tiếp đi tìm người lấy cái nồi đất lớn trở về bắt đầu nấu cháo.
Ngọn lửa trong lò cháy lớn, nước trong nồi đất không ngừng sôi trào sủi bọt, Tiết Thanh Linh cầm muôi múc, từng muỗng từng muỗng đảo tới đảo lui, nguyên liệu nấu ăn bên trong cũng theo đó mà xoay chuyển, một mùi thơm nồng đậm ngào ngạt từ bên trong y quán bắt đầu lan tràn ra ngoài.
Cậu một tay cầm tua sáo, tay còn lại cầm cái muôi. Tay phải chỉ theo bản năng đảo qua lại, cả người trong trạng thái mơ hồ, tiếp tục ngẩn ra.
Tiểu Giao vốn ngồi bên ngoài thêu hầu bao, kết quả từng đợt mùi thơm không ngừng truyền ra từ trong phòng làm dược cao của y quán, hun nó đến mức choáng váng đầu óc, chỉ thấy cả người vô lực, trong bụng cồn cào kêu đói. Rột rột, rột rột, từng trận từng trận tiếng kêu khiến nó rốt cục không cầm vững châm trong tay nữa.
Bên ngoài, người qua đường cũng vô tình đụng phải tai vạ, đi qua đều không nhịn được mà xoa xoa mũi, "Đây là nấu cái gì a? Sao lại thơm như vậy chứ?"
"Mùi thơm từ nơi nào truyền tới hả?"
"Thơm quá đi."
"Hình như là từ... Ồ, Hồi Xuân đường? Sao có cảm giác như đây là tên y quán vậy?"
...
Tiểu Giao thật sự nhịn không nổi nữa, thả đồ vật trong tay xuống, trở lại hậu viện phía sau, dựa vào cạnh cửa, đúng lúc nhìn thấy công tử nhà nó thả mật hoa đào vào trong nồi cháo... Thôi chết rồi, càng thơm hơn rồi. Tiểu Giao xoa xoa bụng, càng lúc càng khó chịu.
Mùi thơm ngọt ngào này là hình phạt dằn vặt người nhất.
Tiết Thanh Linh nấu một nồi cháo bát bảo xong, múc một chét bưng ra đặt ở một bên cho nguội. Chính cậu cũng không ăn miếng nào, chỉ lấy hai tay chống cằm, đem tua sáo đặt bên cạnh chén, lại nhìn chăm chăm chén cháo đến ngẩn người, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.
Điều này chỉ làm khổ Tiểu Giao bên cạnh.
Tiểu Giao nín một hồi lâu, rốt cục không nhịn được nữa, khóc không ra nước mắt năn nỉ ỉ ôi Linh nhi công tử nhà mình: "Công tử, Tiểu Giao có thể ăn một chén cháo không?"
"Hả?" Tiết Thanh Linh bị buộc phải tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, cậu liếc mắt nhìn Tiểu Giao, nhẹ giọng nói: "Tiểu Giao, ngươi muốn ăn thì ăn đi."
Nói xong, Tiết Thanh Linh lại ôm mặt, tiếp tục ngẩn người nhìn chén cháo trên bàn.
Ánh mắt cậu chú định lên chén cháo mà đầu óc từ lâu đã không biết bay tới nơi nào. Cậu đang nghĩ.. người kia hẳn là đến Dương Xuyên rồi đi? Lúc này không biết có phải đang ngồi trong quán cháo nào ngồi húp cháo không nữa?
Nghe nói chén cháo Dương Xuyên rất nhỏ... Nói không chừng phải đi qua mấy nhà bán cháo mới đủ...
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tiết Thanh Linh lộ ra chút ý cười, đôi mắt xinh đẹp biến thành hai mảnh trăng lưỡi liềm nho nhỏ.
Nhưng cười xong bỗng bị đá trở về hiện thực.
Chén cháo bát bảo nóng hôi hổi trước mắt căn bản không có ai thưởng thức.
Nụ cười trên mặt Tiết Thanh Linh thu lại, trong lòng cảm thấy chẳng có tư vị gì.
Tiểu Giao bên cạnh không quan tâm được nhiều đến vậy, nó nhanh chóng múc cho mình một bát cháo, ở trong lòng bội phục Linh nhi công tử nhà mình vô cùng, đối với bát cháo ngọt thơm nồng đậm như vậy thế mà... thờ ơ không động lòng!
Tính nhẫn nại kiên cường đến mức này đây!
Tiểu Giao bưng cháo trong tay không ngừng chạy ra ngoài. Nó căn bản không dám ở lại bên cạnh nồi cháo thêm một phút giây nào nữa, sợ mình khắc chế không nổi, sẽ ăn hết cả nồi luôn.
Thơm quá đi!
Tiểu Giao ôm chén cháo bát bảo trong tay chạy ra quầy hàng bên ngoài, dùng muôi nhẹ nhàng đảo lên mấy lần, cũng không thèm để ý thổi nguội mà trực tiếp đưa cháo vào miệng.
Cháo nồng đậm hương thơm vừa tiến vào trong đầu lưỡi liền cảm giác được một cỗ vị ngọt thơm ngon tan ra trong miệng. Tiểu Giao thật sự không cách nào miêu tả lại mùi vị tuyệt hảo của cháo, chỉ biết đây chính là chén cháo ngon nhất đời này nó từng được ăn.
Chén cháo bát bảo này thơm ngon vô cùng, cháo nấu vừa đặc vừa bắt mắt, màu sắc của nước cháo tươi sáng dễ nhìn, bên trong có táo đỏ, ý dĩ, đậu đỏ, hạt sen,.. cộng thêm mười mấy loại nguyên liệu. Những loại hạt nhỏ được nấu đến mềm nhuyễn tinh tế, mùi vị vốn có của chúng được hòa quyền một cách mỹ vị trong chén cháo này. Càng khỏi nói đến mùi hương ngọt ngào có lẽ là từ mật hoa đào, thanh thanh ngọt ngọt càng làm cho bát cháo này thêm mỹ vị.
Mà ý ngọt kia như mang theo một loại tình cảm thương nhớ không nói nên lời, vừa chạm đã rời xa, nuốt xuống một muỗng cháo, thơm ngọt liền tiêu tan, mang lại cảm giác cực kỳ luyến tiếc không nỡ cho vị giác, hấp dẫn người lập tức nếm thử miếng thứ hai.
Tiểu Giao ăn một miếng lại một miếng, căn bản không dừng được. Vốn muốn là muốn để bản thân tinh tế thưởng thức chút, nhưng tay cùng môi lưỡi lại khiến cho nó không thể khống chế lại.
Nó rốt cục cũng phải mặt dày đi múc chén thứ hai, may là Linh nhi công tử vẫn còn đang ngẩn người, không thèm quan tâm hắn.
Mà lúc nó trốn chỗ quầy hàng vừa ăn cháo đã liên tục có mấy người qua đường vào trong y quán, tới hỏi thăm cháo trong tay nó là mua ở đâu.
"Tiểu ca nhi, các ngươi chỗ này bán cháo không?"
"Bán cháo không?"
"Cháo trong tay ngươi có thể cho ta nếm một miếng không? Chỉ một miếng thôi..."
...
Tiểu Giao: "..."
Nồi cháo này tóm lại vẫn là bán bên trong y quán. Dù sao công tử nhà hắn nấu một nồi cháo rất lớn, cả nhà ăn cũng không hết. Tuy nhiên, phần bán đi cũng không nhiều, bán được mười bát là hết sạch rồi.
Người qua đường ăn được cháo đều nhớ mãi không quên không nỡ rời đi, còn đuổi theo hỏi có còn bán cháo hay không; người không được nếm thử cũng bị mê hoặc mà liên tục truy hỏi lần sau khi nào mới bán cháo lại.
Tiểu Giao phải bỏ một đống lớn sức lực mới tiễn được đám khách nhân đang khó chịu kia đi.
Chỗ bọn họ là y quán, tới mua cháo gì a?
"Nhưng mà cháo công tử nấu thật là ngon."
Sau đó tại chỗ này, Tiết Thanh Linh cũng có nấu cháo, chỉ là cậu nấu hoàn toàn dựa vào tâm tình. Lúc có tâm trạng liền nấu một nồi, đặt một cái bát bự lên bàn mình rồi nhìn vào đó mà ngẩn người, phần còn lại liền để người trong y quán thuận tiện bán giúp.
Bởi vậy khách muốn ăn được phần cháo này cũng không dễ dàng gì. Dù sao chẳng ai biết Hồi Xuân đường lúc nào mới có cháo bán.
Hơn nửa tháng trôi qua, tay nghề nấu cháo của Tiết Thanh Linh tăng vọt, mà Hồi Xuân đường bọn họ bán cháo cũng bị người ta đồn thổi thành món tuyệt nhất ở Lâm An thành.
Edit: Hanna
Chương 26: Dương Xuyên
Phong cảnh hai bờ sông như tranh vẽ, dãy núi liên miên bao phủ một tầng sương trắng mờ mịt, cây cối trên núi một màu xanh ngắt. Những cành cây sinh trưởng bên bờ nghiêng rủ xuống mặt nước, lá xanh dập dờn theo làn gió thổi lăn tăn gợn sóng giống như phỉ thúy đầm mình trong nước. Gió sông nhẹ thổi, thổi bay lọn tóc mai lòa xòa của người chèo thuyền, chiếc thuyền con cứ thế lướt trên mặt sông.
Chỉ nghe thấy từ trong không trung truyền tới một tiếng ưng kêu sắc bén. Một con ưng trắng sải cánh trên mặt nước bay vút qua, đôi cánh rung lên, thần sắc rực rỡ, quả là oai hùng bất phàm. Còn nhân thể hù dọa mấy chú chim phi yến, cuối cùng đáp xuống bên cạnh bạch y nhân đứng ở mũi thuyền.
Sau một hồi Tiểu Thương rủ rỉ rù rì kêu loạn liền thúc giục Bùi Sơ đút thịt cho nó.
Bùi Sơ cầm sáo trúc trong tay, tiếp tục xem phong cảnh bờ sông, gió thổi lên làm vạt áo hắn bay phần phật, cả người đem bốn chữ "thờ ơ hờ hững" phát huy cực điểm.
Điều này làm do Tiểu Thương ưng ta cảm thấy hết sức bất mãn.
Thế là nó nổi ý xấu và quyết định phải dạy cho chủ nhân một bài học. Đầu tiên là hạ thấp mai phục ở đầu thuyền thủ thế chờ đợi, tiếp đó thân thể nhanh như cắt căng lên muốn xông về phía bạch y nhân, mỏ ưng sắc bén đã chuẩn bị kỹ càng, không mổ ngươi sung u cả đầu cũng phải đem quần áo ngươi mổ thành mấy cái động.
Ai ngờ chủ nhân của nó thân pháp khinh công tuyệt diệu, nó căn bản không động vào vạt áo bạch y nhân được chút nào. Tiểu Thương tức giận, trên đỉnh đầu Bùi Sơ xoay vài vòng liên thanh kêu, vẫn không tóm được cơ hội nào để tiếp xúc với hắn.
Liên tục tập kích mấy lần đều thất bại, Tiểu Thương rốt cục tuyệt vọng.
Đúng lúc này Tiểu Thương đột nhiên thông minh nghĩ ra, tiểu công tử đút thịt cho nó mấy ngày trước hình như có đưa một túi thịt khô lớn lên thuyền, có lẽ là đặc biệt chuẩn bị cho nó.
Nó trực tiếp đi tới chỗ để thịt khô là được rồi.
Chỉ là một gói thịt khô, một con ưng như nó vẫn nhận ra được.
Nhớ tới điều này, Tiểu Thương quăng vèo Bùi Sơ một cái ra sau đầu, cả thân ưng phóng về phía khoang thuyền, nhất định phải lấy được thịt khô thuộc về mình tha ra ngoài,
Thân ưng mới bay vào trong khoang thuyền đúng lúc nhìn thấy túi thịt khô kia. Bùi Sơ vừa nãy đã ăn qua, vẫn chưa có buộc lại, lộ ra bọc thịt khô với mùi gia vị thịt nồng đậm bạo liệt tỏa ra trong không khí.
Tiểu Thương hưng phấn muốn hỏng, phát huy tốc độ nhanh nhất trong đời mình, như hổ đói vồ mồi nhanh như cắt, gấp gáp bay về phía thịt khô.
Nhưng không ngờ lúc nó sắp chạm được tới "thịt khô tâm niệm" thì một nhánh sáo trúc chắn ngang trước người nó. Sáo trúc trắng như bạch ngọc đột ngột phát ra một trận lãnh ý lạnh thấu xương, khiến cánh của nó bị đông đến cứng đờ. Ngay tại lúc đó, trong nháy mắt, túi thịt khô liền bị bạch y nam nhân kia xách đi giấu sau lưng.
Tiểu Thương: "! ! ! ! ! !"
Thịt khô của nó! Thịt khô của nó! Thịt khô của nó!
Bùi Sơ vô tình đuổi Tiểu Thương ra ngoài khoang thuyền, chính hắn đứng trên mũi thuyền, giữa các kẽ ngón tay kẹp ba viên thuốc, trong chớp mắt phóng ra ngoài, rơi trên mặt nước. Chẳng bao lâu, năm con cá trắng bụng lật ngửa rơi trên ván thuyền.
Tiểu Thương không thể làm gì khác hơn là thành thật mổ cá trên ván thuyền ăn.
Kỳ thực trước lúc nó tới tìm Bùi Sơ cũng đã tự mình ăn hai con cá... Chỉ là muốn qua đây đòi thịt khô ăn thôi.
Tiểu Thương mổ mấy con cá sông lại phát hiện nam nhân mặc bạch y kia thế mà đưa thịt khô thơm ngon kia vào trong miệng hắn. Tiểu Thương toàn bộ thân ưng khó chịu, tức giận đến nổ lông chim.
Bực rồi nha!
Chỉ có điều nó giận mà không dám nói gì.
Tiểu Thương vừa rưng rưng nước mắt ăn cá, vừa hoài niệm những ngày hạnh phúc ở trong thôn trang có người chăm bón đầy đủ.
Thời điểm chân trời một mảnh hoàng hôn, Bùi Sơ đã đi thuyền tới Dương Xuyên.
Lúc này ráng mây che kín chân trời, sông nước cuồn cuộn nhuốm đầy ánh chiều tà, từng đợt từng đợt sóng nước tung lên hào quang màu vàng ruộm. Lau sậy bên bờ phất phơ theo gió, người lái thuyền ném dây thừng, thân ảnh người qua đường đi bộ thong thả bên bờ sông.
Bùi Sơ đi vào Dương Xuyên thành, mặc dù trời đã gần tối nhưng trong thành vẫn còn náo nhiệt mười phần. Nhiều nơi khói trắng mịt mù, trong không khí khắp nơi lan tỏa mùi đồ ăn thơm lừng. Bùi Sơ lần mò theo mùi hương, quẹo vào một con đường nhỏ, trên con đường này đều treo bảng hiệu gỗ lít nhít, không ít trong đó là quán cháo, mùi hương cháo nồng đậm hỗn tạp quyện vào nhau, cũng không biết là từ cửa hàng nào truyền tới.
Hắn tùy ý tìm một quán cháo bên trong có nhiều người ngồi xuống, kêu một bát cháo gà xé chiêu bài.
Chủ quán rất nhanh bưng cháo lên cho hắn.
Bùi Sơ cầm muôi múc mấy lần, trong bát cháo mềm nhuyễn có những miếng thịt gà xé màu trắng bạc nổi lên. Nước cháo có chút vàng, có lẽ là do mỡ gà hơi ngậy, gạo trong cháo nấu rất đặc và tinh tế, thoạt nhìn liền làm người ta thèm nhỏ dãi.
Hắn múc một muỗng cháo đưa vào miệng. Bùi Sơ nhẫu nhiên nhai nhai hai lần rồi nuốt xuống. Không biết tại sao, có lẽ khi hắn tới đã mong đợi quá cao đối với cháo Dương Xuyên. Lúc này sau