Hồi Xuân đường?
Người nhà họ Trương sau khi nghe xong thần sắc ai nấy cũng sững sờ. Hồi Xuân đường kia quả thật là một y quán nhưng... toàn bộ Lâm An thành đều biết trong Hồi Xuân đường không có đại phu a!
"Chờ đã, sao thế được? Lão Trương, chúng ta phải đi Nhạc Khang đường!"
"Đúng vậy cha, chúng ta tới Nhạc Khang đường mà, đi thôi đi thôi. Ngô đại phu ở Nhạc Khang Đường y thuật cao minh mười phần..."
...
Trương Hòa Dã khoát tay chặn lại, ghét bỏ nói: "Nói đi y quán là mấy người, giờ nói không đi cũng là mấy người. Cuối cùng là có đi hay không đi, ta chỉ tới Hồi Xuân đường đó."
Lão nói xong những lời này, trực tiếp sải bước về phía Hồi Xuân đường bên kia. Người Trương gia cũng không cản được lão, không thể làm gì khác hơn là cùng tiến về Hồi Xuân đường. Không quản ra sao, Trương Hòa Dã đáp ứng đi y quán cũng là một chuyện tốt.
Trương Hòa Dã không sợ hãi bước vào Hồi Xuân đường. Chỉ là hai chân lão phù thũng sưng tấy, lúc bước qua ngưỡng cửa y quán, hai bắp chân đau không chịu nổi. Thế nhưng Trương Hòa Dã nhịn xuống, nghĩ thầm chờ một lát liền về nhà lên giường nghỉ ngơi
Ba người khác của Trương gia cũng cùng tiến vào Hồi Xuân đường.
"Đại phu đâu? Đại phu y quán nhà các ngươi đâu rồi?
Tiết Thanh Linh lúc này đúng lúc ngồi bên cạnh quầy hàng, mở một tủ thuốc kiểm tra dược liệu. Cậu nghe được động tĩnh ở cửa, liền nhìn ra phía cửa y quán, quả nhiên liền nghe được hình như có tiếng người tới cầu y?
Tiết Thanh Linh trong lòng vui vẻ, trước đây lúc y quán không có đại phu, Tiết Thanh Linh sợ nhất là gặp phải bệnh nhân như vậy tới khám bệnh. Y quán nhà cậu bây giờ có thêm một đại phu tọa chẩn, cậu thực sự hận không thể có thêm mấy người bệnh tới. Đương nhiên, dù trong lòng mong chờ như vậy song cậu cũng sẽ không chạy ra bên ngoài chủ động kéo người vào y quán chữa bệnh. Dù sao mở y quán thì cũng không cần 'làm ăn phát đạt' cho lắm.
Tiết Thanh Linh vội vàng đẩy ngăn kéo trở lại, bản thân từ chỗ quầy chạy tới, chủ động tiến lên ngênh tiếp, vừa vặn thấy Trương gia bốn người lần lượt đi vào, là Trương Hòa Dã và tức phụ lão cùng với con trai con dâu, "Các người là tới khám bệnh sao?"
Bốn người Trương gia nhìn thấy tiểu song nhi xinh đẹp bước ra từ trong y quán, trong lòng đều loáng thoáng đoán ra đối phương hẳn là chủ sự y quán Tiết gia, tôn tử của danh y Tiết Phụng trong Lâm An thành trước đây - Tiết Thanh Linh. Y quán nhà bọn họ những năm gần đây kinh doanh thành cái dạng này kỳ thực đã sớm nên đóng cửa, hiện tại trong y quán cả đại phu còn không có, thật không hiểu tại sao còn muốn mở cửa y quán làm gì.
Không bằng sớm đổi thành quán bán cháo đi thôi.
Dựa theo tin tức trên đường phố Lâm An thành, tiểu song nhi Tiết Thanh Linh này phỏng chừng liền bày ra bộ mặt áy náy thỉnh bọn họ rời Hồi Xuân đường, đi y quán khác trong Lâm An thành.
Ai biết tiểu song nhi mặc đồ màu trắng pha xanh nhạt này thế mà quay đầu lại hướng bên trong y quán hô một tiếng: "Bùi đại phu, có người tới khám bệnh!"
Sau đó nói với bọn họ, "Mau vào đi thôi."
Bốn người Trương gia trên mặt đều là kinh hãi: "! ! ! ! ! ! !"
Nghe được tiếng la của Tiết Thanh Linh, Bùi Sơ bước ra từ giá sách của y quán, thấy bên ngoài người nhà họ Trương đang sửng sốt tại chỗ. Ánh mắt Bùi Sơ đảo qua bốn người, cuối cùng dừng lại trên người Trương Hòa Dã phía trước. Đối phương là một nam nhân trung niên, bất kể là đôi mắt, sắc mặt, sắc môi và dáng đứng của lão đều lộ ra bệnh tình rất rõ ràng.
Mà lúc Bùi Sơ đánh giá người nhà họ Trương, bốn người Trương gia cũng đều quan sát vị 'Bùi đại phu' đột nhiên xuất hiện trước mắt. Chỉ thấy vị Bùi đại phu này thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, tính ra chắc mới ngoài hai mươi, dung mạo thập phần tuấn mỹ, mặc một bộ bạch y thêu Quảng Đông, trên eo treo một cây sáo trúc ngọc, mang khí chất thư sinh nho nhã. Gần chỗ Tầm Ẩn phố nơi bọn họ sống có một thư viện, bình thường hay bắt gặp thư sinh tài tử trong Lâm An thành lui tới, song không ai có thể so được với phong thái trác tuyệt của vị trước mắt này.
Từ lúc nào trong Lâm An thành bọn họ lại có một nhân vật như vậy hả?
Chỉ có điều, dung mạo và khí chất đối phương đúng là thượng giai, nói hắn là thư sinh tài hoa hơn người bọn họ còn tin, chứ nói hắn là đại phu có thể chữa bệnh cho người, chuyện này cực kỳ làm người ta không thể tin nổi.
Người nhà họ Trương thấy trong y quán đột nhiên xuất hiện Bùi đại phu, tất cả đều sững sờ một chốc. Vẫn là Trương Hòa Dã phục hồi tinh thần trước. Lão ở trong lòng suy nghĩ: không đúng lắm a, Hồi Xuân đường làm sao có khả năng có đại phu, nếu như có đại phu vậy lão há lại bảo... "Ta không trị ở đây nữa!"
Trương Hòa Dã nói ra câu này, kỳ dị chính là người nhà lão cũng không có dị nghị gì. Tức phụ lão Đường Xuân Oanh ở bên cạnh do dự nói: "Đại phu này thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy... có thật là biết y thuật không?"
Nói không chừng... không phải là đại phu đi?
"Hay là tới Nhạc Khang đường đi."
Lỗ tai Trương Hòa Dã giật giật, thu lời người bên cạnh vào trong tai, tròng mắt lão đảo quanh một vòng. Đúng a, Bùi đại phu này trẻ tuổi như vậy, còn là một người có khí chất thư sinh văn nhã, hắn thật sự biết y thuật sao? Phỏng chừng căn bản là không trị đươc bệnh của lão... Trị không được thì tốt, vừa vặn để người trong nhà bỏ tâm tư. Trương Hòa Dã trong lòng hạ quyết định, lập tức nói rằng: "Thỉnh Bùi đại phu tới khám cho ta một chút đi!"
Bùi Sơ gật đầu, dẫn người vào phòng, người nhà họ Trương cũng đi cùng phía sau.
Bùi Sơ bắt mạnh chuẩn đoán cho Trương Hòa Dã xong, lại bảo lão vén quần áo lên, nhìn tình trạng hai chân phù thũng sưng tấy của lão. Sau khi xem xong, Bùi Sơ ngước mắt lại nhìn thấy trên mặt Trương Hòa Dã toàn là vẻ 'việc này không liên quan đến ta', như thể người mắc bệnh không phải là lão vậy. Lão chẳng chút nào quan tâm đến bệnh tình của mình, mà người nhà họ Trương bên cạnh thì lại vô cùng lo lắng dò hỏi: "Đại phu, thế nào? Đây là bệnh gì? Có thể chữa không?"
"Có thể trị." Bùi Sơ gật đầu, "May mà đến sớm, nếu kéo dài thêm mấy ngày nữa, vị đại thúc này e là sẽ bị khiêng tới đây."
Trương Hòa Dã khó tin trợn to hai mắt: "Cái gì? Đại phu, ý ngươi là gì?"
"Nguyên vốn chỉ là thủy thũng dẫn đến phù thũng bình thường, bổ