Edit: Hanna
Beta: Arim
Tần Sấm mắc chứng đổ mồ hôi tay. Loại bệnh trạng này Bùi Sơ khi du ngoạn giang hồ cũng gặp qua vài người. Tại Đại Đường thường thấy mắc bệnh này nhất là người sinh hoạt trên hải đảo, Vạn Hoa cốc cốc chủ xuất thân từ hiệp khách đảo, từng chữa cho mọi người trên đảo loại bệnh này. Dù sao cũng là bệnh "không thương tổn tính mạng" gì, chỉ cần dùng canh thuốc điều dưỡng một đoạn thời gian liền có thể bình phục.
Bùi Sơ viết phương thuốc giao cho Tần Sấm, những người khác thế mà lại trong lòng thất vọng thở dài một hơi. Bọn họ hôm nay chắc là không thấy được thần y dùng sáo ngọc cứu người.
Hàng xóm đến xem trò vui cũng từ từ tản ra, ai về nhà nấy.
【 điểm trị liệu +1 】
Bùi Sơ lúc này phát hiện, kiếm điểm trị liệu kỳ thật cũng không khó, chỉ cần hắn chữa cho bất cứ bệnh nhân nào, dùng phương án trị bệnh tương ứng, trải qua hệ thống phán định, phương án chữa bệnh có thể chữa khỏi cho bệnh nhân, hắn có thể lập tức thu được điểm trị liệu.
【điểm trị liệu của kí chủ: 2 】
【 đếm ngược tử vong của kí chủ: Hai canh giờ. 】
Bùi Sơ sống qua một canh giờ, hệ thống liền cướp đi của hắn một điểm trị liệu. Đến khi điểm trị liệu chỉ còn con số 0, máu của Bùi Sơ cũng trở về 0. Mà cũng có nghĩa là hắn "tạch".
Dương Bách Hằng tự mình chiếu cố tốt mẫu thân xong, hướng Bùi Sơ đứng tựa cửa tay cầm sáo tán dương: "Bùi công tử y đức nhân từ, quan sát tinh tế."
Bùi Sơ thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, quay đầu nhìn về phía Dương Bách Hằng, đánh giá đối phương vài lần, tiện đà mở miệng nói rằng: "Ngươi mấy ngày gần đây căng thẳng lo lắng, mất ngủ nôn nóng, e là hiểm bệnh đột kích, không bằng uống một chén dưỡng tâm thang."
Dương Bách Hằng: "..." Y cảm thấy được sẽ không có chuyện gì xảy đến với mình.
"Dương mỗ gần đây vì mẫu thân gấp rút lo lắng chạy quanh, xác thực thân thể có chút bị ảnh hưởng. Bất quá chỉ cần gia mẫu khỏi hẳn, ta cũng sẽ tự nhiên không thuốc mà khỏi."
Bùi Sơ khuyên hắn: "Uống thuốc càng tốt hơn."
Dương Bách Hằng: "..."
Thôi thì nguyện vọng của ân nhân, tự nhiên thỏa mãn đi.
"Vậy thì làm phiền Bùi công tử khai cho ta một chén Dưỡng tâm thang."
Bùi Sơ gật đầu: "Được thôi."
Bùi Sơ cảm thấy được mình bây giờ, vô luận nhìn ai người đó đều có bệnh.
"Tiểu Dương đại phu! Không xong! Tiểu Dương đại phu!" Khi Bùi Sơ đang viết toa thuốc cho Dương Bách Hằng, tiểu mập mạp lúc trước đi Bảo An Đường mua thuốc chạy vào sân Dương gia. Tiểu mập mạp thở hổn hển, trong miệng vẫn luôn kêu "không xong, không tốt", khiến Dương Bách Hằng đang chờ bốc thuốc sợ hết hồn.
Dương Bách Hằng vội vàng hỏi: "Thuốc của mẫu thân ta làm sao ư?"
"Thuốc, thuốc -" Tiểu mập mạp ở trước người Dương Bách Hằng giơ tay lên cao liền thấy một chuỗi gói thuốc lúc lắc, "Thuốc đây này-"
Dương Bách Hằng nhìn thấy thuốc liền an tâm, bây giờ trừ thuốc của mẫu thân hắn ra còn cái gì có thể "không tốt" chứ.
Hắn cười tiếp nhận thuốc trong tay tiểu mập mạp, nói tiếng cám ơn, "Đợi lát nữa ta đem tiền thuốc cho ngươi."
Tiểu mập mạp vỗ vỗ ngực, thở mạnh mấy cái, "Không, không cần tiền! Trần chưởng quỹ Bảo An Đường nói đưa cho tiểu Dương đại phu, nhưng mà... Trần chưởng quỹ cũng nói, Dương đại phu này không cần quay về Bảo An Đường nữa..."
Dương Bách Hằng trong lòng thở dài một hơi, kỳ thực hắn từ lâu đã dự liệu được chuyện này. Huyên náo xảy ra trước cửa Tứ Hòa Đường ngày hôm nay, cộng thêm chuyện lúc trước, đủ để hắn đắc tội Tứ Hòa Đường đến cực điểm.
Tứ Hòa Đường Lâm Tần Phong là một kẻ nhỏ mọn, người dám không nể mặt hắn, hắn liền lột người một tầng da. Mấy người trong y quán Tứ Hòa Đường tính toán chi li, không dễ tha cho người khác. Trong Phú Dương thành này, đắc tội Tứ Hòa Đường đều ăn không ngon ngủ không yên.
Trần chưởng quỹ cho dù tốt đến mấy cũng không bảo vệ được hắn.
Dương Bách Hằng cảm thấy bản thân sao cũng được, chỉ sợ làm phiền đến ân nhân. Bùi Sơ hôm nay tại cửa y quán người ta can thiệp vào chuyện này khẳng định sẽ bị người Tứ Hòa Đường ghi hận trong lòng.
Lâm Tần Phong người này trong mắt tuyệt đối không tha cho người trẻ tuổi y thuật tuyệt diệu nào.
Dương Bách Hằng lo lắng mở miệng hỏi Bùi Sơ: "Bùi công tử đến Phú Dương là vì tìm nơi định cư sao? Hiện giờ đắc tội y quán Tứ Hòa Đường e là về sau liền bị bên đó gây phiền phức."
Bùi Sơ cảm thấy có chút nghi vấn, hỏi: "Kia Tứ Hòa Đường Lâm đại phu có lai lịch gì?"
Làm đại phu, giữa ban ngày thấy chết mà không cứu không nói, còn làm nhục thân nhân bệnh nhân, cũng không người tới quản chút sao?
Dương Bách Hằng liền giới thiệu bối cảnh Lâm Tần Phong cùng Tứ Hòa Đường cho Bùi Sơ.
Tại huyện Phú Dương, toàn bộ là đất phong của An vương. An vương chính là hoàng thúc ruột của thánh thượng hiện tại, cũng là bào đệ ruột thịt của tiên hoàng, rất được tiên hoàng sủng ái. Vì vậy An vương được phong đến địa phương đồi dào sông nước như Giang Nam đây.
An vương là người cần lao, lại thống trị Giang Nam ngay ngắn rõ ràng, không sai vào đâu, cho bách tính Giang Nam an cư lạc nghiệp. Ngoài ra, An vương còn là một kẻ si tình, chỉ có một vị Vương phi, phu thê ân ái mấy chục năm. Ngoại trừ An vương phi ra An vương không có thê thiếp nào khác.
An vương phi từng sinh ra thế tử cho An vương, không biết làm sao hai mươi ba năm trước vừa sinh hài tử không lâu liền gặp phải ám sát. An vương thế tử vẫn còn nằm trong tã lót liền không rõ tung tích. An vương phi lo lắng con trai mình suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, nhưng đã nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm được An vương thế tử.
Mười một năm trước, An vương phi lại vì An vương sinh ra một tên tiểu quận chúa.
Trưởng tử mất rồi, hai phu thê An vương chỉ còn một tiểu nữ nhỏ, tự nhiên là hết lòng yêu thương. Song tiểu quận chúa thể yếu, vốn là tuổi nhỏ mất sớm, may mà có một thần y tới cứu giúp. Thần y kia chình là danh y Định Châu Từ Trường Diệu.
Từ thần y cứu tiểu quận chúa trọng bệnh trở lại, khiến An vương vô cùng cảm tạ, biến thành khách quý của An vương phủ. An vương không chỉ có ban hoàng kim cảm tạ còn thường thường chiếu cố đệ tử của Từ thần y.
Lâm Tần Phong kia chính là đại đệ tử của Định Châu danh y Từ Trường Diệu.
Lâm Tần Phong này tâm thuật bất chính, thiên phú học y không cao, may mắn duy nhất chính là bái danh y môn hạ sớm, học được một chút chân truyền của Từ Trường Diệu. Trong đó Kim châm tam thức Hồi thiên thuật trở thành bản lĩnh sở trường của hắn. Nhóm tiểu sư đệ của Lâm Tần Phong người nào người nấy so với hắn càng xuất sắc hơn. Trong môn hạ Từ Trường Diệu, Lâm Tần Phong chắc là do bị mấy sư đệ thiên phú trời sinh đó ép tới không thở nổi, mà hắn lại không thể phát tác, nên sau khi xuất sư Lâm Tần Phong luôn ghen tị và chèn ép mấy người tuổi trẻ y thuật cao siêu.
Có câu nói là thà làm đầu gà còn hơn là làm đuôi phượng.
Lâm Tần Phong sau khi xuất sư liền tới một cái huyện thành nho nhỏ dưới quyền sở hữ của An vương là Phú Dương huyện, lựa chọn y quán Tứ