Edit: Hanna
Tiết Thanh Linh chỉ cảm thấy tay trái buông lỏng ra, con diều hình ưng của cậu ở giữa không trung run rẩy mấy lần, nhanh chóng nhẹ nhàng bay đi xa theo hướng gió, lưu lại cậu đang đứng ở chỗ cũ chuẩn bị ghép dây diều nhất thời chết lặng.
"Diều của ta!"
Bùi Sơ bên cạnh thấy thế, đặt dây diều của mình cho Tiết Thanh Linh cầm, còn bản thân thì tung người lên không trung hướng về phía con diều bay đi. Gió thổi làm vạt áo hắn phất lên, hắn ở trên không trung khẽ điểm vài cái, thân thể nhẹ nhàng xuyên qua không gian, bay vút về phía con diều đang bị gió cuốn đi xa.
Còn Tiết Thanh Linh đứng ở bên bờ cầm ba cuộn dây diều chỉ cảm tháy trong nháy mắt người bên cạnh liền biến mất, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy chút góc áo của người mặc bạch y giữa không trung.
Trong lòng Tiết Thanh Linh căng thẳng, nhịp tim cậu gia tốc nhanh chóng, đôi mắt phượng đẹp đẽ nhìn chằm chằm bóng đối phương biến mất trong một khoảng trời xanh mây trắng kia mà không chớp mắt. Cũng không biết đã qua bao lâu, có khả năng cũng chỉ là một chút thời gian thoáng qua, người quen thuộc kia lại xuất hiện trong tầm mắt, vẫn là một bộ y phục trắng như cũ. Mà trong tay hắn lại cầm một con diều hình chim ưng, một đường đạp gió, bay về phía cậu.
Hắn lướt trên mặt hồ nước xanh biếc, giống như chim hồng kinh sợ mà đạp thủy, lướt qua một mảnh sóng gió, mới hạ xuống bên cạnh cậu.
Bùi Sơ cầm diều trong tay đưa tới trước mắt Tiết Thanh Linh.
Tiết Thanh Linh còn ngốc nghếch đứng nơi đó, còn chưa phục hồi tinh thần lại. Mãi đến lúc con diều của cậu đặt trước mặt cậu một cách rõ ràng, cậu mới hoảng hốt đưa tay ra đón. Mà lúc này cậu còn run tay một cái, suýt chút nữa là buông dây diều ở tay trái ra, chính là con diều của Bùi Sơ còn đang bay trên trời.
Bùi Sơ quyết định thật nhanh tiếp nhận cuộn dây diều của mình, hắn cũng không muốn cái diều còn lại cũng chạy mất tiêu.
Tiết Thanh Linh ôm lại cây diều suýt đã mất của mình, ngây ngốc cười hai tiếng, cậu đảo mắt nhìn người bên cạnh lại phát hiện đối phương cũng không có nhìn cậu mà đang quấn lại dây diều, định đem con diều từ trên trời kéo về.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng nghiêng của hắn một hồi lâu, rốt cục lúc Bùi Sơ không nhịn được quay đầu nhìn cậu một cái, Tiết Thanh Linh mới hậu tri hậu giác thu dây diều của con diều trên tay mình lại.
Xảy ra tai nạn giữa chừng như vậy, hai người cũng không tiếp tục thả diều nữa, vừa vặn lúc này sắp tới buổi trưa, hai người họ liền chuẩn bị trở về.
Tiết Thanh Linh ôm diều trong tay, bước chân cực kỳ thoải mái, mà Bùi Sơ bên cạnh thấy cậu thích ôm diều như vậy liền đưa con diều hắn đang cầm trên tay cho tiểu ngu xuẩn này ôm luôn. Tiết Thanh Linh không ngại giúp hắn ôm diều chút nào, chính mình cũng thật vui vẻ ôm hai con diều lớn, chẳng khác gì như đang ôm bảo bối hiếm có khó tìm vậy.
Bùi Sơ vốn dĩ có chút nhìn không nổi con diều hình chim ưng này, hiện tại thấy Tiết Thanh Linh ôm cả hai con vào ngực, ngược lại bất ngờ cảm thấy diều chim ưng này cũng khá là... đáng yêu. Ít nhất so với con Tiểu Thương kia thì làm người ta yêu thích hơn nhiều.
Cả hai lại trở về chỗ cầu phong vũ, Bùi Sơ không kìm được lại nhìn sang phía cầu bên kia một lần nữa, mà Tiết Thanh Linh lại ôm diều đi sang một hướng khác, vừa đi còn vừa giục hắn: "Bùi đại phu, chúng ta nhanh đi thôi."
Bùi Sơ không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ tiếp tục cùng cậu đi tới hành lang bên hồ.
Hai người đang đi dọc hành lang bên hồ đột nhiên nghe thấy phía trước truyền tới tiếng nha hoàn kêu lên: "Phu nhân té xỉu rồi!"
"Phu nhân, phu nhân! Người làm sao vậy!"
"Mau mau, nhanh đi y quán tìm Liễu y nữ."
Nha hoàn Thúy Xảo lo lắng vây quanh người phu nhân mình, phu nhân nhà bọn họ phải khó khăn lắm mới nổi lên hứng thủ, bảo rằng muốn đến hồ nước ngắm phong cảnh. Vốn vẫn còn đang tốt, không hiểu sao lại hôn mê bất tỉnh rồi?
Thúy Xảo và Ngưng Thu cùng nhau dìu vị phu nhân đang ngất xỉu nhà mình đến băng ghế đá bên cạnh. Trên băng ghế đã đặt sẵn một tầng đệm mềm thật dày, vẻ mặt hai người lo lắng cùng sốt ruột đợi Hồng Nguyệt gọi y nữ đến.
Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh đúng lúc này đi ngang qua chỗ hành lang, thấy hai nha hoàn ngồi cạnh một vị phu nhân mặc hoa phục, sắc mặt vô cùng lo lắng, vì vậy liền đến bên cạnh các nảng, dò hỏi có chuyện gì cần giúp đỡ hay không.
"Ngươi có phải là đại phu không?
"Hồi Xuân đường đại phu à... Không đúng, Hồi Xuân đường có đại phu rồi sao?"
"A, chẳng lẽ ngài là Tiết gia tiểu công tử?"
Bùi Sơ gật đầu, "Ta là đại phu mới tới Hồi Xuân đường, phu nhân nhà ngươi té xỉu, có phiền ta bắt mạch trị liệu cho nàng không?"
Thúy Xảo do dự một chốc, nghĩ đến Liễu y nữ phỏng chừng phải một chốc nữa mới có thể lại đây, mà bệnh tình phu nhân không thể trì hoãn được... Vì vậy nàng gật đầu, cung kính nói: "Vậy phiền bị đại phu này trước khám giúp phu nhân chúng ta một chút."
Bùi Sơ khám bệnh cho vị phu nhân này xong, phát hiện đối phương mắc chứng thiếu hụt khí huyết, cả người nhiều chỗ ứ chỗ hư, hiển nhiên là do di chứng để lại sau khi sinh xong, ngoài ra còn kèm theo mấy loại bệnh trạng kiểu choáng đầu, ù tai, đau thắt lưng. Bởi vì đối phương có thể chất đặc thù, tuy rằng đã mời đại phu tới điều dưỡng, nhưng có khả năng phương thuốc đại phu kia khai quá ôn hòa, mà vị phu nhân này thường ngày ăn uống và bổ dưỡng quá thừa, thành ra tốt quá hóa dở. Không chỉ không thể bổ dưỡng được thân thể, ngược lại càng làm thân thể ứ nghẽn càng nhiều. Điều này khiến bệnh tình của nàng căn bản không thể tiêu trừ tận gốc.
Thời điểm đối phương xuất môn, phỏng chừng là uống một bát canh bổ, nghĩ rằng thân thể mình khỏe mạnh, liền đi tới đi lui, lại không nghĩ rằng bát canh bổ kia lại biến thành canh độc.
Bùi Sơ cầm ngân châm mang theo bên người, đầu tiên dùng thủ pháp đặc thù giơ tay bấm lên huyệt Khí Hải trên đỉnh đầu đối phương một lúc, sau đó cầm ngân châm lần lượt đâm vào huyệt Nội Quan gần cổ tay và huyệt Nhân Trung của đối phương, không bao lâu thì vị phu nhân bị ngất xỉu này tỉnh lại.
Thúy Xảo thấy phu nhân nhà mình tỉnh lại, cực kỳ mừng rỡ, "Phu nhân, người rốt cục đã tỉnh lại rồi."
Hà Xuân Tương, phu nhân Trương viên ngoại trong Lâm An thành mơ mơ màng màng mở mắt ra. Nàng vốn đang ở bên hồ ngắm cảnh, cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, mà không biết vì sao lúc đi tới cầu hành lang này, nhất thời đầu váng mắt hoa trời đất quay cuồng, sau một