Edit: Hanna
Bùi Sơ thầm nghĩ đâu thể mỗi lần hôn môi đều chạy đi thay quần áo chứ, "Bởi vì bộ y phục hôm nay của em đã rất đẹp rồi."
"Chả lẽ bộ y phục lần trước của em không đẹp sao?"
"Đẹp chứ, cả hai đều đẹp, chúng ta đừng tiếp tục xoắn xuýt thêm về cái loại vấn đề kỳ quái này được không... Tiểu Bùi Đại phu cũng chỉ là một nam nhân bình thường thôi, rất khó kiềm chế mà." Tình cảm nồng nhiệt đột nhiên tới thì tự nhiên hôn môi thôi, làm sao có thể dừng giữa chừng mà đi thay quần áo... Hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ có người thương ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Về lý do lần trước có thể dừng lại, chẳng lẽ ép hắn phải thừa nhận lúc đó mình là một con gà không kinh nghiệm lại rất xét nét về lần đầu tiên sao?
Tiết Thanh Linh nghe lời hắn nói mà hai má đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ lâng lâng, ở trong lòng thấy may mắn vì đang ở trên nóc nhà, tiếng nói chuyện của bọn họ cũng không lớn, người khác hẳn là không nghe thấy được, nếu không cậu chắc chắn sẽ xấu hổ muốn chết.
"Em cũng đâu muốn chàng phải kìm nén đâu..."
Bùi Sơ: "..." Thật mong một ngày nào đó có thể thực sự thoát cương a.
Chuyện cầu thân cần phải bàn bạc càng sớm càng tốt mới được.
Để sớm đến Tiết gia cầu thân, Bùi Sơ quyết định vẫn nên mau chóng đẩy nhanh tốc độ tu sửa bố trí căn nhà mới của mình cho xong. Hiện giờ vừa vặn trong y quán có thêm một đại phu, một ngày hắn cũng có thể dằn ra thêm một chút thời gian, đi làm chút chuyện cho nhà mới tương lai của hắn. Chỉ là... nếu như vậy thì không thể không thông báo chuyện này cho Tiết Thanh Linh biết.
Nhỡ đâu hắn đi sửa chữa nhà mới không nói với Tiết gia tiểu công tử một tiếng, đối phương lại tưởng hắn bỏ trốn, bị bắt về được chẳng phải sẽ tra tấn hắn hay sao? Nào là lạnh lùng bỏ đói hắn mấy ngày, nào là chỉ có thể nhìn Tiểu Thương ăn thịt, bị ép ăn canh suông thảm không còn lời nào miêu tả.
Suy nghĩ đến đây, Bùi Sơ liền ôm giám công nhỏ ấm vù vù bên người vào trong ngực, trước tiên khẽ khịt mũi một cái để hạ thấp tính cảnh giác của đối phương, sau đó bỏ lại một đạo thiên lôi: "Sau này đến tối có lẽ ta sẽ không ở lại y quán nữa."
Rõ ràng là giám công nhỏ tội nghiệp bị thiên lôi của hắn bổ cho một cái, đôi mắt trợn to, trong mắt viết đầy dòng chữ 'Chàng cư nhiên nói với em chàng muốn vượt ngục...'
"Vì, vì sao thế?"
"Vốn là muốn tạm thời không nói cho em biết, mà sợ em hiểu lầm nên thôi hay là vẫn nói ra thì tốt hơn. Ta mua một tòa nhà trong thành Lâm An, an cư lạc nghiệp mà. Cho nên không thể ở lại trong y quán nữa, có hiểu không?
"Ở đâu vậy?"
"Tạm thời không thể nói cho em ở chỗ nào, bởi vì trước mắt căn nhà này có chút vấn đề, ta còn phải tìm người đến trùng tu kiến trúc, lên kế hoạch xây dựng lại một chút. Hiện giờ bên trong một thứ đồ dùng cũng không có, trống toang hoác không thích hợp để em đi nhìn thử. Đợi đến khi ta dọn dẹp xong sẽ dẫn em đi xem đầu tiên, thế nào?" Trong lòng Bùi Sơ không muốn để Tiết Thanh Linh có ấn tượng thất vọng với căn nhà kia, nên là dọn dẹp trước một chút rồi hẵng nên dẫn người đi xem.
Tiết Thanh Linh bị đạo thiên lôi của hắn bổ cho kinh hãi đến nỗi lỗ tai như ong ong lên, nghe lời đối phương nói sẽ an cư lạc nghiệp trong Lâm An thành, trong tim cậu tất nhiên là cực kỳ vui mừng. Đối phương đã từng nói sẽ ổn định trong Lâm An thành trước, sau đó sẽ đến nhà cậu... "Vậy, vậy cũng tốt... Phải mất bao lâu mới sửa xong?"
"Ta phải đi xem trước đã."
"Em hãy cố gắng chịu đựng một chút, đừng lo lắng. Ta sẽ tận lực tăng tốc. Dù sao ta cũng muốn nhanh chóng đến nhà em cầu thân mà..."
"Dạ..."
Sau khi từ trên nóc nhà nhảy xuống, Tiết Thanh Linh cảm giác mình đang như đi trên mây. Ngày hôm nay lỗ tai cậu đã nghe được quá nhiều lời nói dễ nghe, lúc này cuối cùng cũng có một loại cảm giác chân thực, rằng đối phương thực sự sẽ đến nhà cậu hỏi cưới.
Trong lòng Tiết gia tiểu công tử mừng thầm, thực sự là quá cao hứng. Nếu không phải bị gông xiềng của lễ nghi cẩn trọng quấn thân, cậu thực là muốn chạy ra ngoài thét to vài tiếng.
Những chuyện trong lòng này cậu lại không thể nói cho người khác nghe, chỉ có thể vừa rửa dâu tằm vừa cười khúc khích tại chỗ.
Bùi Sơ rửa dâu cùng với cậu, nhìn bộ dáng lơ đãng lại âm thầm vui vẻ của Tiết Thanh Linh kia, không khỏi có chút lo lắng cho bình rượu dâu của mình, "Em đừng có mà lỡ tay biến rượu của ta thành giấm chua đấy..."
Mấy tháng sau hắn không muốn uống mấy bình rượu ủ thất bại đâu. phihan.wordpress
"Chàng yên tâm đi." Tiết Thanh Linh khịt mũi, "Hôm nay tâm tình em rất vui vẻ, đột nhiên nhớ ra hình như mấy năm trước chôn vài bình rượu ngon dưới mái hiên bên kia, đợi một lát em đào lên cho chàng xem là giấm chua hay là rượu."
"Thật sao?" Đôi mắt Bùi Sơ sáng lên, bỗng ném mấy quả dâu trong tay xuống, đi đến bên người Tiết Thanh Linh, giúp cậu xoa bóp vai, thận trọng dụ dỗ hỏi: "Em có cần tỉ mỉ suy nghĩ lại xem em còn chôn rượu ở nơi nào không?"
Chú chuột mập thích đếm tiền của Tiết gia này quả nhiên cũng thích đi tàng trữ đồ vật.
"Cái này à... Đợi lần sau tâm tình em tốt lại nghĩ tiếp đi..."
Bùi Sơ: "..."
"Vậy thì thôi."
Giúp Tiết Thanh Linh xử lý quả dâu mất một chút thời gian xong, bên ngoài y quán đã liên tiếp có bệnh nhân tới tìm. Hắn với Dương Bách Hằng cùng nhau khám chữa bệnh cho bệnh nhân, tốc độ cực kỳ nhanh. Trong đó có một người bị bệnh tương đối nghiêm trọng, Bùi Sơ dẫn tới phòng châm cứu để thực hiện châm cứu cho người đó. Bên kia hạ nhân cũng bắt đầu bắc ấm sắc thuốc lên, hôm nay coi như bệnh nhân tạm thời không có lộc uống thuốc do Tiết gia tiểu công tử sắc rồi.
Có người vị giác không quá nhạy bén thì không phát hiện được, mà người có vị giác nhạy thì lại vô cùng khó hiểu: "Sao tự dưng thấy thuốc hôm nay không đúng lắm, sao không còn dễ uống nữa nhỉ?"
Người bên cạnh nghe hắn ta nói vậy liền cười nhạo hắn: "Thuốc bắc còn có lúc dễ uống sao? Thuốc ngươi uống lúc trước chẳng lẽ không đắng à?"
"Đắng thì vẫn đắng, nhưng mà không khó uống như vậy..."
...
Bùi Sơ tranh thủ ngồi trong y quán vẽ mấy bản vẽ thiết kế kiến trúc Bùi phủ tương lai. Sau khi đi tham quan căn trạch viện kia vài vòng, hắn đã nhớ kỹ từng ngóc ngách kẽ hở trong nhà. Bùi Sơ vốn là kẻ chỉ cần nhìn qua thì không thể quên được, cực kỳ tỉ mỉ vẽ lại từng chi tiết nhỏ của căn trạch viện kia lên tờ giấy. Một hai ngày trôi qua, trong đầu hắn đã có kế hoạch kiến tạo sơ bộ rồi.
Hiện tại trong căn nhà kia trống rỗng, ngoại trừ nền móng căn bản thì cái gì cũng không có, mà