Edit: hanna
Sau khi rời khỏi nhà họ Trương, Bùi Sơ vốn muốn trực tiếp trở về y quán, nhưng nhớ ra điều gì đó, trước cần phải tìm một vị quản gia biết chữ biết toán cho phủ đệ của mình, rồi mua thêm mười nha hoàn hạ nhân, đưa bọn họ đến phủ. Trạch viện này vẫn luôn chỉ có một mình hắn, trống trải ko có cái gì, cứ thế e là lại mời trộm đến cho mà xem. Hiện giờ mướn một quản gia tới, vừa vặn giao cho ông ta một vài chuyện để làm.
Vị quản gia kia họ Trương, biết đọc biết viết, năm nay ba mươi tư tuổi, vẫn còn trong độ tuổi thân thể tráng niên. Sau khi nghe Bùi Sơ dặn dò, liên tục gật đầu vâng dạ, sau đó đi an bài hết mọi chuyện, sắp xếp hạ nhân mới tới đi mời thợ thủ công hoặc là đi mua một ít đồ gia dụng cần thiết.
Mua nhiều người như vậy rồi, Bùi Sơ mới phát hiện chuyện nhà cửa thực quá nhiều. Rất nhiều chuyện cần phải đưa cho hắn quyết định, nhất thời không thể rời bước được. Vì thế hắn gọi Tiểu Thương lại, viết một bức thư nhỏ cho Tiết Thanh Linh, nói cho cậu ấy biết mình trưa nay không thể trở về y quán kịp, để chừa lại cho hắn một chút chút cơm tối là được.
Tất nhiên, một chút chút của Bùi Sơ... hẳn là tầm bảy tám món ăn đi.
Tiểu Thương vui vui vẻ vẻ bị cột tờ giấy rồi bay đi. Do rất nhanh sắp tới giờ cơm trưa, vào thời điểm ăn cơm nó hoàn toàn không muốn ở bên cạnh chủ nhân mình chút nào. Hiện giờ Bùi Sơ lại kêu nó đi tìm Tiết Thanh Linh, tâm trạng của nó phải gọi là cực kỳ cao hứng.
Chú ưng trắng mở rộng sải cánh bay vút lên trời, ào một cái đã bay đi thật xa. Vì nghĩ tới viễn cảnh chỉ một lát nữa thôi là có thịt ăn, nó còn cực kỳ hưng phấn mà nghiêng qua đảo lại trên không trung vô số vòng, một chốc bay ngang rồi chốc lại bay nghiêng, suýt chút nữa còn đụng phải một con ngỗng thiên nga. Con ngỗng thiên nga này bay một mình, không biết sao lại lạc khỏi bầy đàn của nó, cô đơn bay giữa trời. Vốn đang yên ổn bay ngang qua thì bị Tiểu Thương hứng lên làm chuyện ruồi bu* mổ trên cánh nó mấy phát, khiến con ngỗng đó sợ đến vội trốn tứ tán khắp nơi. (*bản gốc là chó thay mèo bắt chuột: ý chỉ làm chuyện không đâu, lo chuyện bao đồng)
Sau khi lượn chơi một hồi, Tiểu Thương cuối cùng cũng bay đến nhà bếp ở hậu viện Hồi Xuân đường, sau đó vọt vào trong bếp, hạ xánh xuống dưới chân Tiết Thanh Linh, xoay quanh đối phương vài vòng. Tiết Thanh Linh nghe thấy động tĩnh của Tiểu Thương, cúi đầu nhìn cái vẻ mặt đang chờ ăn thịt của Tiểu Thương, nở nụ cười sờ đầu nó, tiếp đó cởi phong thư Bùi Sơ viết đang buộc ở trên chân nó, rồi chuẩn bị cho Tiểu Thương một khối thịt ba chỉ rất lớn.
Tiểu Thương hết sức hài lòng, ở trong sân thưởng thức bữa trưa.
Tiết Thanh Linh mở tờ giấy ra, nhìn thấy Bùi Sơ nói hắn có lẽ phải muộn một chút mới trở lại được, xoay người thấy hôm nay bản thân chuẩn bị tám món ăn, hầu hết các món gần như đã nấu nướng xong xuôi, nếu lát nữa không ai ăn chẳng phải là nguội hết hay sao?
Vì thế Tiết gia tiểu công tử liền bảo người ta chuẩn bị hộp đựng thức ăn, đóng gói hết từng món từng món đã làm xong lại, mang theo mười sáu món ăn mà người Tiết gia đưa tới, cùng mang lên xe ngựa, đưa đến hẻm Vĩnh Định kia.
Tiết Thanh Linh quyết định sẽ cho đối phương một niềm vui bất ngờ.
Đến trước hẻm Vĩnh Định, tâm trạng Tiết Thanh Linh rất kích động, vẫn luôn vén rèm xe lên để nhìn ra phía ngoài. Cho đến khi xe ngừng lại trước cổng lớn, cậu ngẩng đầu lên nhìn, tấm bảng tên Trương gia đã bị tháo xuống, hiện giờ trước cái cổng lớn này vẫn trống không, chưa có treo bảng tên của Bùi gia lên.
Căn nhà lớn như vậy mà không có khóa, thi thoảng còn có vài người thợ thủ công cõng thùng gỗ tiến vào trong trạch viện. Tiết Thanh Linh xuống xe ngựa, bảo phu xe chờ trước cửa, còn mình thì cùng với người thợ mới tới kia tiến vào trong phủ. phihan.wordpress
Sau khi bước vào bên trong, vòng qua bình phong chắn cổng, men theo hành lang cầu gỗ bên cạnh bước vào đến nơi phân biệt phòng viện, Tiết Thanh Linh cúi đầu suy nghĩ một chút rồi tiếp tục đi theo hướng phòng chính bên kia. Chẳng bao lâu sau, Tiết Thanh Linh liền gặp được thân bạch y trắng như tuyết quen thuộc ở ngay tại phía trước chính phòng.
Đối phương lúc này vẫn còn đang đưa lưng về phía cậu, trong tay cầm một thanh đao nhỏ tinh xảo, bên cạnh chất một đống lớn vụn gỗ và mùn cưa, mà thứ hắn cầm trên tay đang định điêu khắc là một cái ghế gỗ chạm trổ hoa văn xinh đẹp. Ghế gỗ dưới tay hắn đã bắt đầu thành hình, rồi hắn lại chạm khắc lên những hoa văn phức tạp trên chỗ dựa, bên cạnh còn có một dãy đèn lồng nhỏ mới vừa dán giấy hồ. Có lẽ những ngọn đèn nhỏ này lát nữa sẽ treo dưới mái hiên mỗi chỗ một cái.
Tiết Thanh Linh nhìn thấy bóng lưng đối phương liền hô hấp thật nhẹ, rón rén bước tới, chầm chậm tiến về phía hắn. Lúc này nom thấy đối phương đang chăm chú nghiêm túc làm mộc, cậu cũng không quấy rầy đối phương mà đứng ở bên cạnh, cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Khuôn mặt nghiêng của hắn như tranh vẽ, vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú nhìn đồ vật trong tay, đặc biệt thể hiện được sự tập trung cùng sự tỉ mỉ. Tiết Thanh Linh ở bên cạnh nhìn hồi lâu càng không muốn lên tiếng quấy rầy hắn.
Vừa nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của hắn, trong nháy mắt cậu hoàn toàn quên hết sự việc trên đời, ngay cả cơm hộp đặt ở trong xe ngựa đang đậu trước cổng trạch viện kia cũng tạm thời bị hất sang bên cạnh.
"Em còn muốn nhìn thêm bao lâu nữa?"
Người kia tuy rằng không quay đầu lại nhưng câu nói này của đối phương khẳng định là đang nói với mình, Tiết Thanh Linh đang nhìn lén ở bên cạnh nghe thấy được liền hai má phát sốt, lắp bắp nói: "Em.. em chỉ là không muốn quấy nhiễu đến chàng."
Bùi Sơ lúc này cuối cùng mới ngẩng đầu lên, thả đồ vật trong tay xuống, xoay người lại đối diện với Tiết Thanh Linh nhìn lén người ta mà bị túm tại trận.
"Sao chàng biết là em đến?"
"Bởi vì ánh mắt em nhìn ta không giống như khi những kẻ khác nhìn." Bùi Sơ kỳ thực đã sớm biết cậu tới. Hắn cố ý không quay đầu lại chính là muốn xem lúc nào đối phương mới mở miệng cất tiếng nói. Kết quả Tiết Thanh Linh cứ đứng ở bên cạnh hắn như vậy, giống như là bị điểm huyệt, nhìn hắn chăm chú không nhúc nhích, đôi mắt cũng không thèm chớp luôn.
Tuy rằng được người mình thích nhìn như vậy, cảm giác thực sự rất mỹ mãn, chỉ là...
Bụng hắn đã bắt đầu có chút kháng nghị.
Không, không phải chỉ đói một chút thôi đâu, mà là cực kỳ cực kỳ đói.
Lúc làm việc vẫn không có cảm giác thấy được gì, hiện giờ thoát khỏi trạng thái tập trung vô cực, cảm giác đói bụng kia như muốn mài nát thành ruột hắn, đặc biệt ý thức được người đứng bên cạnh là Tiết Thanh Linh, hắn càng cảm thấy thêm đói bụng.
Hiện giờ Tiểu Bùi đại phu có chút ghen tị với tên Tiểu Thương kia, phỏng chừng cái con mặt mẹt đó đã sớm ăn