Huyền Ngọc dè dặt cẩn trọng tựa đầu vào cửa thư phòng, gọi một tiếng: "Thế tử?"
"Vào đi." Trong phòng truyền đến thanh âm của Thanh Mặc Nhan, nghe qua rất bình thản.
Huyền Ngọc ổn định tinh thần, cầm y phục trên tay đi vào trong.
"Đã mua bộ y phục mới." Huyền Ngọc nói, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Như Tiểu Lam.
Khó trách thế tử bảo hắn đi ra ngoài tìm mua y phục, cái kia nha đầu này hình như lại lớn hơn rồi.
Thân thể Như Tiểu Lam được bọc bằng quan bào của Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan chỉ mặc một kiện áo trong đơn độc đứng ở bên cạnh nàng, hết sức chuyên chú giúp nàng vén tay áo.
"Để y phục lên bàn, ra ngoài." Thanh Mặc Nhan không hề ngẩng đầu lên.
Lúc này Huyền Ngọc mới kịp có phản ứng, hắn luôn nhìn chằm chằm vào Như Tiểu Lam, cho nên đã làm cho thế tử mất hứng.
Nhìn thấy Huyền Ngọc đã xoay người đi ra ngoài, Như Tiểu Lam liền đi đến bên bàn lấy bộ quần áo mới.
Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Ngươi biết tự mặc quần áo?"
Như Tiểu Lam xanh mặt.
Không thể giữ chút mặt mũi cho ta sao! Nếu không phải ngày nào ngươi cũng mặc quần áo giúp ta, ta sẽ đến mức cái gì cũng không biết như thế này sao.
Thanh Mặc Nhan cầm lấy bộ y phục, Như Tiểu Lam không chịu được nói: "Ngươi... Quay lưng lại đi."
"Ta quay lưng lại thì sao mặc giúp ngươi được?" Thanh Mặc Nhan nâng mi.
"Ta tự mặc!" Như Tiểu Lam gắt gao túm lấy kiện quan phục trên người, trên áo còn lưu lại mùi hương của hắn, cũng không biết tại sao, trong lòng nàng giống như vừa làm chuyện xấu xong, hoảng loạn đến nói không nên lời.
Đặc biệt khi nàng phát hiện ra cái sân bay của mình đã có chút nhô lên...
Loại cảm giác hoảng loạn này càng mãnh liệt hơn.
"Sau này ta muốn ngủ một mình! Cả tắm rửa cũng vậy, ta muốn có phòng riêng, không được sự cho phép của ta ngươi không được tự tiện tiến vào." Như Tiểu Lam giả bộ hung ác nói.
Thanh Mặc Mặc nhìn thấy nàng đỏ hết cả tai, khóe miệng không khỏi câu lên.
"Nếu cổ độc của ta phát tác thì phải làm sao? Hay là như hôm nay... Khi không có ta ở bên cạnh, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, nếu ta không tới kịp thời..."
Nhới tới mọi chuyện phát sinh hôm nay, Như Tiểu Lam không khỏi run run một cái.
Cân nhắc cẩn thận, ở cùng với hắn mới là an toàn nhất.
"Nhưng mà... Nam nữ khác biệt." Nàng vụng trộm kéo mở quan bào trên người ra, mắt nhìn bộ ngực chính mình.
Tuy rằng có chút nhỏ, nhưng mà chắc lớn thêm chút nữa sẽ có bộ dáng yêu kiều của thiếu nữ thôi... Nàng không khỏi có chút chờ mong.
"Một hài tử chưa đủ lông đủ cánh, có cái gì mà nam nữ khác biệt." Thanh Mặc Nhan hừ lạnh một tiếng, không khỏi duỗi tay ra kéo lấy quan bào trên người nàng.
Như Tiểu Lam che hai tay ở trước ngực, cuộn tròn người thành một đoàn.
Thanh Mặc Nhan nhịn cười: "Ngươi như thế thì làm sao mà mặc quần áo được, bỏ tay ra."
Như Tiểu Lam nghiến răng kèn kẹt.
"Cùng lắm sau này ngươi gả cho ta là được, nhiều quy củ như thế làm gì." Thanh Mặc Nhan không vui nói: "Mau bỏ tay ra!"
Nghe xong lời này Như Tiểu Lam mới nhớ tới lời "đề nghị" gả cho hắn vào buổi tối hôm trước, nghĩ đến đây cũng không phải là chủ ý tồi.
Được rồi, dù sao cũng đã bị hắn nhìn thấy nhiều lần như vậy, thêm một lần nữa cũng không sao.
Nhìn nha đầu thành thật mở hai tay ra, chờ hắn mặc quần áo giúp, hai tròng mắt Thanh Mặc Nhan liền hiện lên tia sáng rọi.
"Đúng rồi, tại sao ngươi lại tìm được gian trà lâu kia?" Thừa dịp hắn giúp nàng mặc quần áo Như Tiểu Lam tò mò hỏi.
Nàng căn bản là không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan sẽ đến đó kịp lúc.
"Có người đưa tin cho ta." Thanh Mặc Nhan cúi người buộc dây yếm cho nàng: "Ta vẫn luôn phái người âm thầm theo dõi bạch nhãn lang, cho nên khi các ngươi vừa mới đến trà lâu ta đã nhận được tin tức."
Nghe hắn trực tiếp gọi nhị thiếu gia là bạch nhãn lang, Như Tiểu Lam thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
"Tốt xấu gì hắn cũng là đệ đệ của ngươi, nếu vì ta mà các ngươi bất hòa thì sẽ rất không tốt, nếu truyền ra ngoài sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi đi?"
"Ngươi khi nào thấy ta lo lắng đến thanh danh." Thanh Mặc Nhan khinh thường nói: "Tuy rằng chúng ta không cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng mà hồi nhỏ hắn cũng không có mẫu thân giống như ta, phụ thân lại là một người hỉ lộ vô thường, cho nên ta rất quan tâm đến hắn, không nghĩ tới hiện tại hắn lại tham luyến quyền quý... Là hắn đã bỏ qua tình nghĩa huynh đệ trước, thì làm sao mà ảnh hưởng đến thanh danh của ta được."
Như Tiểu Lam nhìn nửa bên mặt lạnh lùng của Thanh Mặc Nhan, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.
Trước khi trời tối, Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam đã
trở về Hầu phủ.
Người của Ngũ phủ vẫn chưa đi, hiển nhiên là đang đợi hắn trở về.
Trong viện, quản gia lo lắng đi tới đi lui, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Thanh Mặc Nhan chuẩn bị xuống xe ngựa, liền vội vàng chạy đến chào đón.
"Thế tử, cuối cùng ngài cũng về rồi, lão Hầu gia vẫn đang chờ ngài a."
Thanh Mặc Nhan không chút hoang mang, ôm Như bước xuống xe.
Khi quản gia nhìn thấy Như Tiểu Lam thì liền kinh ngốc (Kinh ngạc + Ngốc lăng) ngay tại chỗ, miệng mấy máy nửa ngày nói không lên lời.
Đứa nhỏ này lớn cũng quá nhanh đi, mới trải qua mấy ngày mà đã lớn như thế... Thật đúng là rất quỷ dị, khó trách hắn nghe được nhị thiếu gia lẩm bẩm nói nàng là yêu quái.
Trong lòng hắn nghĩ ngợi, đã thấy Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam đi về phía đại sảnh.
"Thế tử, người Ngũ phủ vẫn còn chưa đi, có phải mang Như tiểu thư về sân trước không?"
"Không cần." Thanh Mặc Nhan đi đến phòng khách.
Không đợi chân Như Tiểu Lam đứng vững, một cái chén trà đã bay lại đây, thẳng tắp nện ở dưới chân nàng.
Thanh Mặc Nhan dùng ống tay áo ngăn mảnh vụn của đồ sứ, bế Như Tiểu Lam lên.
Lão Hầu gia trừng mắt màu đỏ: "Nghịch tử! Ngươi chính là chiếu cố đệ đệ ngươi như thế!"
Trong phòng khách, Ngũ công tử ngồi ở chỗ kia, có không ít gia đinh cùng quản gia của Ngũ phủ đi theo bên người hắn.
Như Tiểu Lam không nhìn thấy nhị thiếu gia đâu, nàng liền cảm thấy kỳ quái, xảy ra chuyện lớn như thế mà hắn còn trốn được.
Chờ nàng cẩn thận nhìn mới phát hiện ra, nhị thiếu gia đang quỳ gối ở bên cạnh Hầu gia, thân thể cuộn tròn lại, tựa như con chó nhỏ bị chấn kinh quá độ, hai bên mặt đều sưng lên, hiển nhiên là đã ăn không ít bạt tai.
"Nhị đệ xảy ra chuyện gì, chỉ là muốn nạp thiếp thôi, sao lại phải quỳ ở đây?" Lồng đèn phía cửa lay động trong gió, lúc sáng lúc tối chiếu lên trên mặt Thanh Mặc Nhan, làm cho người ta có chút không thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn: "Phụ thân đối với hắn không phải có chút nghiêm khắc đi."
Ngón tay lão Hầu gia run rẩy chỉ về phía hắn: "Ngươi..."
Thanh Mặc Nhan không để ý tới phụ thân hắn, mà lại quay đầu nhìn Ngũ công tử: "Ngươi đưa lệnh muội đến phủ rồi sao?"
Ngũ công tử trợn mắt giận dữ: "Thiếu Khanh, ngươi đừng có khinh người quá đáng!"
Thanh Mặc Nhan cười lạnh: "Ta đây là đang khuyên bảo, nếu hiện tại ngươi không mang lệnh muội tới, chỉ sợ ngày mai có một số người sẽ phải hối hận, đến lúc đó đừng nói là thiếp, dù cho là nô tì thì chưa chắc đã có người muốn."
Ngũ công tử trắng mặt.
Không thể không thừa nhận, lời này của Thanh Mặc Nhan chính là những gì hắn đang lo lắng, nhưng mà hắn lại không cam tâm để muội muội của mình bị nâng vào phủ làm thiếp.
Ánh mắt dừng ở trên người lão Hầu gia cùng nhị thiếu gia.
Tâm tình Ngũ công tử không khỏi rơi xuống đáy cốc.
Nói đến cùng, Hầu phủ này vẫn phải dựa vào Thanh Mặc Nhan mới có thể chống đỡ được, lúc trước vì sao bọn họ lại không nhìn ra, cho rằng nhị thiếu gia có thể nắm giữ hết đây.
"Hôm nay quá muộn, lại nói muội muội ta có một ít của hồi môn, nhất thời chưa kiểm kê xong, cho nên mới không thể nhanh chóng dọn đến." Ngữ khí Ngũ công tử hòa hoãn xuống: "Không bằng liền định ba ngày sau đi, nhị thiếu gia bên này chắc cũng phải chuẩn bị vài thứ."
Ngũ công tử cơ hồ là lấy tốc độ nhanh nhất định xong chuyện hôn sự, sau đó liền dẫn người cáo từ rời đi.
Thanh Mặc Nhan cũng không có ý muốn lưu lại, mang theo Như Tiểu Lam trở về sân của hắn.
Trong phòng khách chỉ còn lại lão Hầu gia cùng nhị thiếu gia.
Trầm mặc nửa ngày, lão Hầu gia tát mạnh một cái lên mặt con trai hắn: "Ngươi là thứ không có tiền đồ!"