Cuối cùng trước khi mặt trời lặn đội ngũ cũng đã đến được Loạn Thạch cốc.
Như Tiểu Lam thở phì phò: "Trời ạ, đường này quá khó đi rồi."
Thanh Mặc Nhan vỗ lên mông nàng: "Người không phải đi đường không có tư cách càu nhàu."
Như Tiểu Lam nghiêm mặt cười hắc hắc.
Một đường này nàng đều ăn vạ ở trên người Thanh Mặc Nhan, có thể nói nàng là người nhàn hạ nhất ở đây.
"Nhưng mà thở thôi cũng rất mệt a." Như Tiểu Lam già mồm át lẽ phải.
"Vậy không thở nữa là được." Thanh Mặc Nhan ra vẻ vô tình nắm lấy mũi nàng.
Như Tiểu Lam bắt đầu giãy dụa.
Đúng lúc này, Huyền Ngọc ở phía trước kêu lên: "Công tử, người xem nơi đó!"
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy phía xa trên đường xuất hiện một mảnh màu đỏ sậm, nếu nhìn kỹ còn thấy mấy thứ kia đang chậm rãi di chuyển.
Khi Như Tiểu Lam thấy rõ đó là thứ gì, liền ôm lấy cổ Thanh Mặc Nhan, tư thế có chết cũng sẽ không buông.
"Thanh Mặc Nhan, quá nhiều bọ cạp!"
Thanh Mặc Nhan cũng bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.
Những thứ màu đỏ sậm đó, tất cả đều là bọ cạp, chẳng qua đầu chúng lớn hơn so với bình thường rất nhiều, chân cũng dài hơn, đuôi nhếch lên cao, phần mũi châm cuối đuôi màu đỏ sậm khiến cho người ta muốn chùn bước.
"Ông trời của ta ơi... Đây là thứ gì..." Thái Nghĩa Minh cũng ngây dại.
Người Thanh Thủy trại vẫn được coi như là bình tĩnh nhất.
"Xem ra những người mất tích đều bị mấy thứ này chặn ở giữa đường, cho nên mới không ra khỏi cốc được."
"Phải làm sao mới cứu được họ ra?" Thái Nghĩa Minh hỏi.
"Giết sạch chúng nó."
Sử Đại Thiên ở bên cạnh hít vào một ngụm khí lạnh: "Nhiều như thế... Giết hết được sao?"
"Giết không hết cũng phải giết, mỗi năm chúng ta đều gặp phải loại tình huống này, phần lớn bọ cạp đều tụ tập ở nơi này làm tắc con đường nhỏ thông ra ngoài cốc, khiến cho những người vào cốc hái thuốc bị nhốt ở bên trong." Người Thanh Thủy trại lấy ra thùng gỗ mà bọn họ mang đến: "Trong đây là dầu hỏa, chúng ta sẽ dẫn dụ chúng tới một cái hố sâu ở gần đây, rồi phóng hỏa đốt cháy là được."
Sử Đại Thiên đi qua đi lại trước thùng dầu hỏa: "Chủ ý này đúng là không tệ, nhưng mà chân chúng đều rất dài, nếu chúng bò lên được thì phải làm sao đây?"
Người Thanh Thủy trại giải thích: "Chúng ta phái vài người canh giữ ở xung quanh, khi thấy chúng bò lên thì cản lại rồi hất bọn nó quay về."
Thái Nghĩa Minh nhìn về phía Thanh Mặc Nhan: "Ta cảm thấy biện pháp này rất được."
Thanh Mặc Nhan gật đầu.
Người Thanh Thủy trại rất nhanh đã chọn được một cái hố sâu nhỏ, có người chuẩn bị đổ dầu hỏa xuống.
"Chờ một chút!" Một thanh âm giòn tan vang lên.
"Như cô nương còn có việc gì?" Mọi người đồng loạt nhìn về phía tiểu nha đầu đang ngồi trên vai Thanh Mặc Nhan.
"Các ngươi không cảm thấy cái hố này quá nhỏ sao?" Như Tiểu Lam hỏi: "Dẫn nhiều bọ cạp tới đây như thế thì rất nhanh cái hố này sẽ bị lấp đầy, chưa đợi chúng nó bị thiêu chết thì đã chạy mất quá nửa rồi."
Đám người Thanh Thủy trại vẻ mặt bất đắc dĩ, bọn họ vốn không muốn để ý đến tiểu nha đầu này, nhưng mà có mặt Thanh Mặc Nhan ở đây nên không thể coi như không nghe thấy, chỉ đành giải thích nói: "Như cô nương, một lần chúng ta chỉ dẫn mấy con lại đây, lặp đi lặp lại vài lần như thế..."
"Chờ các ngươi xử lý xong thì trời cũng đã sáng." Như Tiểu Lam ngáp một cái.
Không phải sao, nơi này ít nhất cũng phải có đến mấy trăm con bọ cạp, nếu như dẫn mấy con một tới, thật sự đến khi trời sáng mới xong.
"... Nhưng trừ cách đó ra, chúng ta không có biện pháp nào khác." Thái Nghĩa Minh nói tiếp: "Những con bọ cạp này độc tính rất lớn, hơn nữa càng đi sâu vào trong cốc, chướng khí sẽ càng nặng, tuy rằng chúng ta đều mang theo thảo dược giải độc, nhưng mà đơn độc đánh với chúng tuyệt đối không phải là biện pháp tốt."
"Ta cũng không bảo các ngươi trực tiếp đánh với chúng." Như Tiểu Lam duỗi tay chỉ một cái hố lớn hơn ở phía xa: "Tại sao chúng ta không đưa chúng tới một lượt cho xong, như vậy sẽ thiêu cháy nhanh hơn."
Đưa tất cả tới trong một lượt...
Ánh mắt mọi người một lần nữa dừng ở trên "hải dương" màu đỏ sậm phía xa.
Không đợi Thái Nghĩa Minh lên tiếng, mấy người Thanh Thủy trại đã trực tiếp kêu lên: "Dẫn tất cả lại đây, Như cô nương ngươi là đang nói đùa đi?"
"Đó là cách làm nhanh nhất." Như Tiểu Lam nghiêm túc nói."
"Đương nhiên chúng ta biết làm vậy là nhanh nhất, nhưng mà ngươi biết bọ cạp có bao nhiêu nguy hiểm không, bên trong còn có chướng khí, không cẩn thận một chút sẽ chết!"
"Cẩn thận chút sẽ không có việc gì." Như Tiểu Lam chớp mắt to.
Mọi người lập tức cạn lời, tiểu nha đầu này thực sự hiểu rõ mình đang nói gì sao, cẩn thận chút? Nàng nghĩ đây là nơi
nào, bị bọ cạp chích chỉ đơn giản là ngã xuống thôi sao?
"Thanh công tử, ngài nên quản tiểu phu nhân của mình đi, đừng để nàng đi theo phá đám."
Có người đưa ra lời kháng nghị với Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan quay đầu nhìn Như Tiểu Lam: "Ngươi có biện pháp?"
Như Tiểu Lam cong môi cười: "Đương nhiên."
"Có nguy hiểm không?"
Như Tiểu Lam lắc đầu như trống bỏi, gần đây nàng bị côn trùng dọa không dám ngủ, liều mạng chui vào trong lòng gia hỏa nào đó... Nàng mới không tự mình đi dẫn dụ bọ cạp đâu.
"Vậy làm theo lời ngươi nói đi." Thanh Mặc Nhan nói.
"Thanh công tử, ngươi nghiêm túc sao?"
"Ngươi cũng đừng bắt chúng ta đi dẫn dụ bọ cạp..."
"Nghe theo an bài của Tiểu Lam, Huyền Ngọc, ngươi mang theo vài người đi tìm một cái hố to làm bẫy rập đi."
Huyền Ngọc không có bất kỳ lời dị nghị nào, mang theo thủ hạ của hắn rời khỏi.
Thái Nghĩa Minh lo lắng nói: "Thanh công tử, ngươi định dùng biện pháp gì, có thể nói trước hay không, miễn cho chúng ta phải lo lắng đề phòng."
"Hết thảy nghe theo Tiểu Lam là được." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.
Mọi người đồng loạt cạn lời.
"Thanh công tử, ý ngươi là..." Thái Nghĩa Minh vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi đến cùng.
"Các ngươi nghe theo an bài của ta là được." Như Tiểu Lam thoải mái vẫy tay với mọi người: "Các ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không để các ngươi đi dẫn dụ bọ cạp."
"Ta đã biết, Như cô nương bắt đầu đi!" Sử Đại Thiên đột nhiên kêu lên.
Thanh Mặc Nhan dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn qua, Sử Đại Thiên bị dọa ngậm miệng lại: "Như... Như thế nào, ta nói không đúng sao?"
Lúc này đám người Huyền Ngọc đã chọn xong một cái hố to làm bẫy rập, cũng đem dầu hỏa sắp xếp tốt, một bên còn có vài người chuẩn bị cây đuốc, tùy thời có thể ném vào trong hố để thiêu cháy.
"Nhiệm vụ của các ngươi là khi bọ cạp trèo lên thì đánh cho chúng quai trở lại." Như Tiểu Lam phân công, nàng ngồi ở trên vai Thanh Mặc Nhan, vị trí cao hơn so với bất cứ ai, mọi người muốn nói chuyện với nàng đều phải ngửa đầu lên.
"Hảo, liền nghe theo phân phó của Như cô nương đi." Người Thanh Thủy trại ngầm tức giận, nhưng mà đối phương lại nói không bắt bọn họ đi mạo hiểm, cho nên bọn họ cũng không có lý do để phản đối.
"Để chúng ta xem tiểu phu nhân của Thanh công tử có bao nhiêu bản lĩnh."
An bài xong cạm bẫy, tất cả mọi người đều lui tán ẩn giấu đi, chỉ còn lại có Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam cùng Ngàn Thương đứng ở nơi đó.
"Ngàn Thương, lát nữa khi ta dẫn dụ bọ cạp đến đây, ngươi phải giúp ta đánh cho chúng nó rơi hết vào trong cạm bẫy." Như Tiểu Lam nhỏ giọng dặn dò.
"Hiểu rõ." Ngàn Thương dùng tay nâng đấu lạp nên, thanh âm đã biến trở thành giọng nam trần thấp.
Như Tiểu Lam biết Ngàn Thương đã thay đổi khuôn mặt, trở về với hình dạng sát thần kia.
Bởi vì có ống tay áo che đi, cho nên mọi người không nhìn thấy hai thanh kiếm trong tay Ngàn Thương là từ đâu ra, chỉ thấy hai đạo ngân quang cực nhỏ từ trong tay áo nàng vươn ra ngoài.
Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ, nơi ngón trỏ nhẹ nhàng bắn ra tia sáng.
Một con chó màu đen từ trong vùng sáng nhạt nhảy ra, duỗi lưỡi ra vồ qua tựa như muốn đến liếm Như Tiểu Lam.
Nhưng khi đang bổ nhào đến gần, chó ngốc phát hiện ra tình huống có chút không đúng, Như Tiểu Lam đang ngồi trên vai người nào đó, người nọ đang dùng một loại ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào nó.
"Ngao ô!" Chó ngốc bị dọa đến run rẩy, lập tức thành thật ngồi yên một chỗ.
Miệng Như Tiểu Lam lẩm bẩm, xuất ra một lá bùa, đem nó gấp thành bộ dáng một bộ quần áo, rồi ném lên trên người chó ngốc.
"Dụ chúng nó đến đây." Như Tiểu Lam mệnh lệnh nói: "Toàn bộ!"