Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ không chịu ngẩng đầu lên, qua nửa ngày trời, nàng vẫn không nhúc nhích gục đầu ở nơi đó giống như là đã ngủ quên.
"Đừng nằm bò ngủ." Hắn nói.
Như Tiểu Lam vẫn không nhúc nhích.
"Đứng lên." Hắn duỗi tay qua ý định kéo nàng lên.
"Đã chết rồi làm sao đứng dậy được..." Như Tiểu Lam nhịn cười.
"Nói bậy, cái gì mà chết với chóc, đứng lên cho ta!" Thanh Mặc Nhan nhíu mày.
"Bảo bảo không dậy nổi, bảo bảo muốn được ôm một cái, hôn một cái, bế lên cao..." Cũng không biết tại sao, đột nhiên nàng nhớ đến câu nói này, lại còn buột miệng nói ra.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan mấp máy hai cái.
Đột nhiên Như Tiểu Lam ý thức được lời này quá mức ái muội, này chẳng khác nào là cầu được sủng đi, nàng không khỏi nổi hết cả da gà lên.
"Bế lên cao là sao?" Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn nàng.
"Cái gì cũng không phải, là ta thuận miệng nói lung tung thôi." Như Tiểu Lam bụm mặt không chịu buông tay, quá mất mặt, vừa rồi nàng đã nói cái gì.
Thanh Mặc Nhan nhìn vật nhỏ đang bụm mặt lăn qua lăn lại trên bục xe, khóe miệng liền kéo ra một độ cung đẹp mắt.
"Câu hôn một cái kia, ta còn có thể hiểu được." Không chút tốn sức xách vật nhỏ lên, đặt ở trên đùi hắn.
Như Tiểu Lam liều mạng vung tay nhỏ bé ra bịt lấy miệng hắn.
"Là ta nói lung tung, ngươi đừng coi là thật!"
Đáy mắt Thanh Mặc Nhan hiện lên một tia tinh quang, trên mặt lại lạnh lùng như mang theo sương lạnh.
"Là một sủng vật, lại dám trêu đùa chủ nhân?"
"Ta không có ý đó..." Như Tiểu Lam gấp gáp không giải thích rõ được, vừa rồi thật sự nàng không suy nghĩ quá nhiều, ai biết hắn sẽ mang cái danh "sủng vật" mà cả đời này nàng khó quên ra để nói.
"Vật nhỏ, ngươi phải nhỡ rõ bản thân thuộc về ai." Thanh Mặc Nhan lại gần, tựa đầu vào trán nàng, hô hấp nóng rực.
Xe ngựa đột nhiên nhoáng lên, thân mình Như Tiểu Lam không vững, bổ nhào về phía trước.
Thanh Mặc Nhan thừa cơ giữ đầu nàng lại, trực tiếp áp lên môi nàng.
Vừa mới bắt đầu Như Tiểu Lam còn cho rằng hắn chỉ hôn qua một chút rồi sẽ rời đi, ai ngờ hắn lại không ngừng xâm nhập vào bên trong.
Khiến nàng kinh hãi đến kêu ra tiếng.
Nàng cũng không biết hôn môi còn có thể bạo lực đến thế, Thanh Mặc Nhan tựa như cuồng phong thổi quét tới, điên cuồng chiếm đoạt.
Khi ở hiện đại nàng chưa từng có bạn trai qua, càng đừng nói đến nụ hôn đầu tiên.
Nàng liều mạng hồi tưởng, muốn nhớ lại một vài phương pháp đối phó với loại tình huống này.
Nhưng mà, đầu nàng hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ ra được bất cứ thứ gì, thân thể không nghe theo khống chế nóng lên, đáy mắt long lanh hơi nước, vừa ủy khuất vừa khẩn trương.
Thời điểm Thanh Mặc Nhan cảm thấy mỹ mãn buông nàng ra, liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Đôi mắt xanh biếc của Như Tiểu Lam đựng đầy những giọt nước nhỏ vụn, gò má ửng đỏ, mùi xạ hương hết sức nồng đậm, nàng đang trợn tròn mắt nhìn hắn, miệng nhỏ sưng đỏ lên, bộ dáng ủy khuất đáng thương, lại càng làm cho người ta sinh ra ý nghĩ muốn chinh phục một lần nữa.
Hít vào một hơi thật sâu, Thanh Mặc Nhan quyết định tạm thời buông tha cho cái miệng thơm ngọt kia.
Một lần là được rồi, không thể bức vật nhỏ nhanh quá.
Như Tiểu Lam che miệng lại, đến ngay cả tai cũng đỏ cả lên.
"Ngươi chơi xấu!" Nàng lên án nói.
Thanh Mặc Nhan nhướng mày, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng tựa như đá hắc diệu, lập lòe nhiều điểm ánh sáng, sâu nơi đáy mắt tựa như có thể hút nàng vào trong.
"Ta chơi xấu thế nào?"
"Hôn môi đâu... Đâu phải như thế."
Thanh Mặc Nhan nghiêng mặt liếc nàng: "Vậy ngươi nghĩ nó có dạng gì?"
Cả khuôn mặt Như Tiểu Lam đỏ hết cả lên, vừa thẹn vừa giận, nhưng nàng lại không trả lời được vấn đề này.
Bởi vì nàng không biết hôn môi chân chính là như thế nào.
Niệm đi niệm lại một trăm lần tĩnh tâm chú ở trong lòng, thẳng đến khi xuống xe, nàng mới phát hiện miệng mình bị sưng, dọc theo đường đi đều dùng tay áo che lại, khiến cho đám người Huyền Ngọc tò mò nhìn liên tục.
Cầm thú!
Như Tiểu Lam căm giận tựa như động vật xù lông, sau khi trở về chỗ ở liền thúc giục cỗ nhiệt lưu trong cơ thể biến trở lại hình dạng mèo hương.
Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy Thanh Mặc Nhan nàng sẽ nhớ tới nụ hôn trên xe kia, khiến tâm nàng bực bội bất an, nên mới trực tiếp biến trở về hình dạng động vật, tuy rằng như vậy có chút
bất tiện, nhưng mà cuối cùng cũng không phải cảm thấy ngại ngùng nữa.
Khiến nàng ngoài ý muốn chính là, Thanh Mặc Nhan không hề ép nàng biến trở lại.
Đêm đó, hai người vẫn an tường ngủ như lúc trước.
Sáng sớm hôm sau, khi Như Tiểu Lam tỉnh lại đã không thấy Thanh Mặc Nhan đâu.
Thạch Phường trấn, đối diện hiệu thuốc Từ, trà lâu.
Thanh Mặc Nhan thong thả ung dung thưởng thức chén trà trong tay, thường xuyên liếc mắt nhìn hướng đối diện trên đường một cái.
Huyền Ngọc vội vàng chạy vào cửa, thấp giọng nói: "Tất cả đều đã an bài xong, thuộc hạ đã tìm Sử Đại Thiên, bảo hắn đi tìm hiểu tin tức về Độc phu nhân, bên này cũng đã an bài người theo dõi Hùng chưởng quầy, hắn rất nhanh sẽ trở lại."
Đang nói chuyện, chợt thấy phía đối diện trên đường có một chiếc xe ngựa chạy tới, từ trên xe đi xuống một nam tử trung niên mập mạp.
Thanh Mặc Nhan buông chén trà trong tay: "Ngươi phái người truyền lời tới Hùng chưởng quầy, bảo ta muốn tới cửa tạ lỗi."
Huyền Ngọc không rõ nguyên nhân: "Công tử, người thật sự muốn đến đó xin lỗi hắn sao?"
Thanh Mặc Nhan cười lạnh, hỏi lại hắn: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta cảm thấy công tử không phải là người như thế." Huyền Ngọc gãi đầu.
"Vậy ngươi cảm thấy ta là người như thế nào?"
"Công tử sẽ giết chết Hùng chưởng quầy, sẽ không làm mấy cái việc xin lỗi linh tinh gì đó..."
Thanh Mặc Nhan cúi thấp đầu cười ra tiếng: "Nếu đã biết, vậy nhanh đi đi."
"Rõ!"
Huyền Ngọc không dám nói quá nhiều, xoay người ra khỏi phòng trà.
Hắn là dạng người gì? Tin tưởng rất nhanh những người đó sẽ biết.
Nghĩ muốn ép hắn chịu thua?
Nắm chặt chén trà, lắng nghe thanh âm vỡ vụn rất nhỏ, ý cười Thanh Mặc Nhanh lạnh lẽo.
Nghĩ ép hắn mang vật nhỏ ra trao đổi?
Cho rằng như vậy là có thể uy hiếp được hắn sao, có ý tứ.
Nếu thật sự ép hắn đến bước cuối cùng, hắn sẽ phái Ngàn Thương đi, giết sạch người trong Thạch Phường trấn, rồi cho một mồi lửa đốt trụi nơi này.
Xem ai còn dám mơ tưởng đến vật nhỏ của hắn...
Hiệu thuốc Từ.
Hùng chưởng quầy nghe nói Thanh công tử muốn đến cửa tạ lỗi, hưng phấn dị thường.
Bên người Thanh Mặc Nhan chỉ dẫn theo Huyền Ngọc, Hùng chưởng quầy nhìn sau lưng bọn họ, không nhìn thấy tiểu phu nhân của Thanh công tử, trong lòng bất giác có chút kinh ngạc.
Hắn đến cửa tạ lỗi, nhất định là do tác động của Độc phu nhân.
Trong Thạch Phường trấn này, có ai mà không e ngại Độc phu nhân, nàng vừa ra mặt, thì không có việc gì là không thể giải quyết.
"Thanh công tử... Tiểu phu nhân ngài..." Hùng chưởng quầy ngoài cười trong không cười đặt câu hỏi.
Thanh Mặc Nhan nhìn đám hạ nhân đứng xung quanh: "Có thể nói chuyện riêng không?"
"Có thể có thể." Hùng chưởng quầy phất tay, đuổi hết người của hắn ra ngoài.
Hắn càng thêm xác định Thanh Mặc Nhan là đến để chịu thua.
Huyền Ngọc chậm rãi lui tới cửa, đóng cửa lại.
Hùng chưởng quầy nghe được thanh âm đóng cửa, liền kinh ngạc nhìn qua.
Kết quả vừa thấy rõ, hắn lập tức hít vào một ngụm lãnh khí.
Lúc này Thanh Mặc Nhan đã tiến đến gần hắn, mâu quang lăng liệt, khóe môi mang theo ý cười như ẩn như hiện, duỗi tay bóp chặt yết hầu hắn...