Liễu Dương quận chúa trở về sân, từ xa đã nghe được tiếng khóc của nữ tử từ trong phòng truyền đến.
"Hai người treo cổ kia sao rồi?" Liễu Dương quận chúa chỉ cảm thấy choáng váng cả đầu, trước kia khi nàng chưa xuất giá, tổng cảm thấy việc treo cổ như vậy cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng mà hiện tại khi đã gả cho người, nàng mới biết được có bao nhiêu phiền phức.
"Đã cứu được." Tiểu nha hoàn hồi bẩm.
"Ngũ thị đâu?" Nàng cùng Ngũ thị trước khi xuất giá cũng coi như là có quen biết, chỉ là nàng chưa từng nghĩ tới các nàng sẽ được gả cho cùng một nam nhâm.
"Còn ở trong phòng..." Tiểu nha hoàn run rẩy nói: "Nhị thiếu gia lửa giận ngập trời, đập tất cả đồ vật trong phòng."
Liễu Dương quận chúa cười lạnh: "Đập đi, hắn có bản lĩnh cứ để cho hắn đập."
Mỗi tháng Hầu phủ phát bao nhiêu ngân lượng nàng là người rõ nhất.
Trước kia nàng còn cho rằng Thanh Hầu phủ cũng không đến nỗi nào, nhưng bây giờ nàng mới hiểu rõ. Người duy nhất có quyền thế trong Thanh Hầu phủ, cũng chỉ có Thanh Mặc Nhan người này mà thôi.
Cố tình người này lại không có chút dính líu nào đến Thanh Hầu phủ, dù cho nàng muốn mượn sức cũng không nghĩ ra được cách.
Trong phòng "loảng xoảng" một tiếng. Thân thể tiểu nha hoàn run lẩy bẩy.
"Liễu Dương đâu?" Thanh âm bất mãn của nhị thiếu gia từ trong phòng truyền ra: "Gọi nàng tới đây!"
Tiểu nha hoàn không dám lên tiếng, Liễu Dương quận chúa khẽ nâng cằm đi vào.
Ở trước mặt nhị thiếu gia. Nàng có kiêu ngạo của mình, tuy rằng kiêu ngạo của nàng bị đối phương giẫm lên không đáng một đồng.
Nhị thiếu gia thấy Liễu Dương quận chúa đi tới, liền chỉ vào Ngũ thị đang quỳ gối khóc sướt mướt ở trên mặt đất: "Ngươi tới rất đúng lúc, phụ nhân này chán sống rồi, nếu nàng đã muốn chết ngươi thành toàn cho nàng tốt lắm."
Liễu Dương quận chúa nhếch môi, rõ ràng là ngươi muốn giết chết nàng, lại không dám tự mình động thủ, đem chuyện này đẩy lên đầu người khác... Ngươi nhu nhược!
Nhị thiếu gia mắng chửi nửa ngày trời, chợt nhận ra Liễu Dương quận chúa không có phản ứng gì, ngẩng đầu kinh ngạc thấy trong ánh mắt Liễu Dương quận chúa chứa đầy tia khinh thường, không khỏi thay đổi sắc mặt.
"Tiện phụ nhà ngươi lại đang nghĩ tới đại ca ta đi?"
Hạ nhân từ trong ra ngoài phòng đều cúi thấp đầu xuống.
Hơi thở của Liễu Dương quận chúa cứng lại, theo bản năng nói một câu: "Ta không có."
"Còn dám nói ngươi không có, đừng tưởng ta không biết ngày đó bước qua cửa trong lòng ngươi đang nghĩ cái gì." Nhị thiếu gia cười lạnh chỉ vào Liễu Dương quận chúa: "Chi bằng ngươi nói xem, vì sao ngươi không có khăn viên phòng?"
Thân thể Liễu Dương quận chúa run rẩy, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
Đời này của nàng, đều bị hủy bởi chuyện này.
Lúc trước trước khi nhị thiếu gia tiếp nàng về phủ, bởi vì phát giác ra kỹ xảo của nàng, liền giận dữ trực tiếp muốn nàng ngay tại căn phòng kia, cho nên nàng không có thứ gì để chứng minh sự trong sạch của mình.
Thấy Liễu Dương quận chúa không nói lại được gì, nhị thiếu gia càng thêm đắc ý.
"Mấy nữ nhân các ngươi đều là thứ vô dụng, một hai cái đều là..."
Tất cả nha hoàn hầu hạ trong phòng đều lặng lẽ lui ra khỏi cửa, chỉ để lại Ngũ thị cùng Liễu Dương quận ở trong này.
Bốn mắt nhìn nhau, các nàng đều thấy được tia tuyệt vọng trong mắt đối phương.
Nhị thiếu gia mắng nửa ngày, trong lòng thống khoái hơn rất nhiều, phất tay đuổi Ngũ thị ra ngoài, chỉ để lại Liễu Dương quận chúa.
"Nghe nói sứ giả Bắc Phiên tới kinh thành. Trong cung muốn mở tiệc chiêu đãi, ngươi tìm thời gian mang ta tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương đi."
Liễu Dương quận chúa hoảng sợ: "Ngươi gặp Hoàng hậu nương nương làm cái gì?"
Đó là cô cô của nàng, nàng bị gả cho một tên vô dụng, ở nhà nàng có thể nhẫn, nhưng mà nàng tuyệt không muốn mang nhị gia tiến cung, nàng mất mặt đã đủ nhiều, không muốn bị mất mặt tới tận trong cung nữa.
"Đương nhiên là muốn cô cô ngươi cho chúng ta một chút ân điển." Nhị thiếu gia nói: "Ngươi là chính thê của ta, chỉ cần ngươi thành thành thật thật, đến lúc đó ta được như mong muốn, tự nhiên sẽ không thể thiếu công của ngươi."
Khóe miệng Liễu Dương quận chúa khẽ run rẩy.
"Tham gia yến tiệc tiếp đãi sứ giả đều là triều thần có phẩm cấp. Ngươi làm sao có thể đi."
"Ta làm sao không thể đi, ngươi là người bên nhà mẹ đẻ Hoàng hậu nương nương, ta cũng được coi như là người bên nhà mẹ đẻ ngươi, không ai dám nói gì đi?"
Hắn rốt cuộc có biết tự lượng sức mình không a, hắn mà cũng được coi như là người bên nhà mẹ đẻ Hoàng hậu sao, không biết xấu hổ cũng không thể tới mức này đi.
Nếu dựa theo tính tình của Liễu Dương quận chúa trước kia, nàng nhất định sẽ đem nhị thiếu gia mắng tới máu chó phun đầy đầu.
Nhưng mà hiện tại, nàng không thể không biết cố kỵ như trước kia được nữa, tất cả đều do đối phương đã nắm được nhược điểm của nàng, nàng đến ngay cả hòa ly cũng không thể.
Dựa theo tính tình nhị thiếu gia, nếu nàng đưa ra thư hòa ly, hắn nhất định sẽ đi tuyên truyền chuyện này ở khắp nơi, đến lúc đó...
Đến lúc đó
thanh danh của nàng coi như xong.
Đừng nói là gả cho người khác, chính là ở kinh thành thôi cũng sẽ bị nước miếng người đời nhấn cho chết đuối.
Hoàng hậu lại là cô cô của nàng, nàng sao có thể để nhà mẹ đẻ mình dính một vết nhơ như thế. Nàng chắc chắn sẽ ép nàng phải xuất gia, hoặc là lấy cái chết để chứng minh trong sạch.
Nghĩ đến cảnh tượng dải lụa trắng treo trên xà nhà, nàng không khỏi cảm thấy rùng mình.
"Ngày mai ta sẽ tiến cung đi gặp Hoàng hậu nương nương một lần." Nàng yếu ớt nói: "Chờ an bài xong sẽ mang ngươi tiến cung."
"Nhất định phải nhanh chút." Nhị thiếu gia thấy nàng nghe lời, tâm tình thoải mái lên không ít.
Liễu Dương quận chúa đáp lời, cố nén ghê tởm trong lòng tiến lên hầu hạ nhị thiếu gia thay quần áo, cũng sai người dọn dẹp sạch sẽ phòng ở.
Nhị thiếu gia bỗng nhiên kéo nàng vào phòng trong, xé rách y phục của nàng. Trực tiếp đè ở trên giường.
Trong miệng không ngừng chửi rủa "tiện nhân", xuống tay vừa mạnh vừa tàn nhẫn.
Liễu Dương quận chúa rốt cuộc nhịn không được bật khóc thành tiếng.
Đây là tạo nghiệt gì a, nàng tại sao lại gả cho một tên súc sinh như thế này.
"Bốp" một tiếng giòn tan, nhị thiếu gia đánh một chưởng lên người nàng: "Kêu a, ngươi đồ tiện nhân, lớn tiếng kêu a."
Tất cả nha hoàn hầu hạ trong viện đều lui ở dưới hành lang.
Nghe tiếng khóc lóc của Liễu Dương quận chúa không ngừng truyền đến. Một đám nha hoàn bị dọa run rẩy cả người.
Ngũ thị cắn môi, nghe tiếng kêu khóc trong phòng, mặt không còn chút máu.
"Nghĩ biện pháp đi." Nàng ẩn ẩn nói với nha hoàn bên người: "Bằng không sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ chết ở đây..."
"Tiểu thư... Chúng ta còn có thể làm gì đây a." Nha hoàn kia là người nàng mang từ Ngũ phủ tới, đối với nàng rất trung tâm.
"Ngươi tìm cách đưa tin đến Ngũ phủ, nói ta bệnh rất nặng. Không thể trị khỏi... Trước khi chết ta muốn gặp mặt nương một lần... Đại ca nhất định sẽ nghĩ cách."
Nha hoàn rơi nước mắt: "Nhưng mà, trở về rồi sau này phải làm sao đây."
Nàng thân là thiếp thất. Nếu thật sự bị hưu, về sau lấy đâu ra thể diện để gặp người.
Ngũ thị mặt không biểu cảm, khóe môi run rẩy: "Không có mặt mũi gặp người còn hơn là bị hành hạ cho đến chết."
Nhị thiếu gia tuy rằng miệng cọp gan thỏ, nhưng mà thủ đoạn hắn dùng để đối phó với phụ nhân các nàng lại phá lệ tàn nhẫn, hoàn toàn không phải bộ dáng khúm núm như khi ở trước mặt lão Hầu gia.
Hắn đem tất cả oán khí cùng bất mãn phát tiết lên người nữ nhân ở hậu viện của mình.
"Ta chỉ muốn được sống." Ngũ thị kiên định nói.
Tiểu nha hoàn gấp không được: "Nhưng mà nhị thiếu gia lúc nào cũng nhìn chằm chằm, nô tỳ căn bản không đưa tin ra ngoài được a."
Lúc trước Ngũ thị từng phái vài người đi đến Ngũ phủ truyền tin, kết quả đều bị người của nhị thiếu gia bắt trở lại, mỗi lần nàng đều bị đánh không nói, những hạ nhân truyền tin đó không phải bị bán đi, thì cũng là bị đánh chết, hiện tại ở bên người nàng đến ngay cả một người được việc cũng không có.
"Tiểu thư, không bằng chúng ta đi cầu Như cô nương đi." Trong mắt nha hoàn mang theo một tia hy vọng: "Thế tử yêu thương nàng nhất, hiện tại nàng còn được phong làm Minh Duyệt quận chúa, nhị thiếu gia cũng không dám động đến nàng, không bằng để nô tì đi cầu nàng đi."
Ngũ thị tựa như bị kinh hách, đột nhiên thối lui về phía sau.
Nha hoàn nắm chặt tay nàng: "Tiểu thư, không thể do dự nữa, nô tì thấy Như cô nương tuy rằng có chút hấp tấp, nhưng cũng không phải là người không biết nói lý, chỉ cần người hảo hảo nói với nàng, tin tưởng nàng nhất định sẽ giúp người, cho dù là cầu nàng giúp người truyền tin ra ngoài..."
Ngũ thị nhắm chặt mắt, nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới, một ngày kia, người có thể giúp nàng, lại là người lúc trước nàng hận nhất.