Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Sinh hạ tiểu yêu quái làm sao bây giờ?


trước sau

Như Tiểu Lam xem không hiểu chữ Dạ Hạ quốc, lấy sổ sách về cũng không dám tìm người nhờ xem giúp, chỉ có thể chờ buổi tối Thanh Mặc Nhan trở về.

Chạng vạng tối, Thanh Mặc Nhan trở lại trong phủ, khi nhìn thấy Như Tiểu Lam đưa sổ sách cho hắn, nhất thời trở nên thất thần.

"Như thế nào?" Như Tiểu Lam quơ tay trước mặt hắn: "Cao hứng đến ngốc luôn rồi?"

Thanh Mặc Nhan giơ tay giữ mặt nàng lại: "Lá gan đúng là càng ngày càng lớn, bây giờ còn dám giễu cợt cả chủ nhân."

Như Tiểu Lam bị Thanh Mặc Nhan dùng tay giữ mặt. Hai cánh tay nhỏ vung nửa ngày cũng không có cách đẩy hắn ra, hận đến muốn cắn người.

"Không nghĩ tới nàng đúng là rất thông minh." Thanh Mặc Nhan buông nàng ra, sau đó mở quyển sách.

Muốn tra được thân phận thật sự của hắn, thì phải biết rằng mẫu thân hắn rốt cuộc được gả vào phủ như thế nào.

Hắn không có khả năng đi hỏi phụ thân hắn, đương nhiên, lão Hầu cũng không có khả năng nói cho hắn biết. Cho nên hắn chỉ còn cách hỏi thăm lão bộc trong phủ.

Nhưng mà hiện tại Thanh Hầu phủ căn bản là không có lão bộc, hắn âm thầm điều tra rất nhiều lần, tất cả những người đó đều chẳng biết đã đi đâu. Mà sổ sách trước kia lại bị phụ thân hắn lắm ở trong tay, hắn căn bản không có cách nào lấy được.

Xem ra việc trong nhà quả nhiên phải cần có bàn tay của nữ nhân mới có thể hoàn thành được.

Như Tiểu Lam ngồi ở đối diện hắn, hai khuỷu tay chống trên mặt bàn.

Thanh Mặc Nhan lật từng trang sách, chữ "xuyên" (川) giữa lông mày càng ngày càng sâu.

"Sao vậy, có cái gì không đúng sao?" Như Tiểu Lam hỏi.

Thanh Mặc Nhan dừng ở một trang sách: "Thời điểm mẫu thân ta gả vào phủ, trong phủ vẫn còn không ít lão bộc, nhưng mà chưa qua một năm, tất cả những người này đều không còn nữa."

"Các nàng đều chạy đi đâu?" Như Tiểu Lam hỏi.

"Bán đi hoặc là đuổi về quê... Còn lại một ít là bị chết trong hỏa hoạn, lúc đó chết những sáu người..."

Như Tiểu Lam chu miệng nhỏ, phòng ở Thanh Hầu phủ lớn như vậy làm sao có khả năng một lúc thiêu chết những sáu người, chẳng lẽ gác đêm buổi tối đều ngủ quên cả sao?

"Có phải hay không tất cả đều bị phụ thân chàng đuổi đi rồi, hắn là cố ý đi, sợ sau này chàng sẽ tra ra được cái gì."

Thanh Mặc Nhan suy nghĩ một lát, gọi Huyền Ngọc tiến vào. Phái hắn đi điều tra mấy tôi tớ bị đuổi về quê kia.

"Nhiều năm trôi qua như thế, có lẽ đã sớm không tìm thấy người, bất quá dù chỉ là một tia hy vọng cũng phải tiếp tục tra xuống."

Huyền Ngọc lĩnh mệnh thối lui.

Thanh Mặc Nhan khép sổ sách lại, thấy vật nhỏ cười hì hì nhìn hắn, trong mắt toàn là tia đắc ý.

"Thanh Mặc Nhan, có phải ta đã giúp chàng được một việc lớn hay không?"

Thanh Mặc Nhan chậm rãi gật đầu.

"Giúp được việc lớn, chàng cũng phải khen thưởng ta đi."

"Nàng muốn cái gì?"

"Ta muốn đi gặp Bát điện hạ một lần." Như Tiểu Lam nghiêm túc nói: "Thời điểm Vu Tĩnh Kỳ rời đi ta đã không thể đi tiễn hắn, ta không muốn đến lúc Bát điện hạ rời đi cũng chỉ có một mình..."

"Hắn là Hoàng tử, sao có thể chỉ có một mình."

"Kia như thế nào có thể giống nhau, ta với hắn là bằng hữu."

Thanh Mặc Nhan trầm mặc.

Bằng hữu... Từ này khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Bất quá nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, lời nói cự tuyệt sắp ra khỏi miệng lại vòng quay lại, cuối cùng bị hắn nuốt xuống.

"Hảo, chờ đến lúc cung yến ta sẽ nghĩ cách, hẳn là có thể gặp được hắn."

Như Tiểu Lam cong môi cười rộ lên.

Chỉ đơn giản như vậy đã có thể khiến nàng thỏa mãn, Thanh Mặc Nhan không tiếng động thở dài.

Nguyên bản hắn còn muốn khen thưởng nàng một chút cái gì, xem ra là hắn suy nghĩ quá nhiều, cái nha đầu này thật ra rất dễ nuôi.

Nhéo nhéo thịt mềm bên hông nàng, thân thể vật nhỏ lập tức trở nên cứng ngắc.

Xem ra nàng vẫn còn chút kháng cự đối với chuyện giường chiếu, chẳng lẽ là do còn nhỏ sao?

Thanh Mặc Nhan một lần nữa xem sổ sách, tay ở bên hông nàng phóng nhẹ lực đạo.

Quả nhiên, vật nhỏ lập tức thả lỏng thân thể, còn xích lại gần chút.

Chậm rãi, hắn đem tay ở bên hông nàng dịch lên trên mấy tấc.

Lập tức nha đầu này lại biến thành cục đá.

Cứ như thế này cũng không tốt, nàng khi nào mới có thể chuyển thành chủ động đây.

Thanh Mặc Nhan tâm viên ý mã (*), trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào, diễn xuất nghiêm túc tựa như đang làm việc ở Đại lý tự.

(*) Tâm viên ý mã: tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa

"Nàng đến xem cái này." Thanh Mặc Nhan chỉ
chỉ sổ sách.

Như Tiểu Lam duỗi đầu lại gần, hắn nâng cánh tay lên, ôm vòng nàng vào trong lòng.

Lúc đầu, Như Tiểu Lam còn có chút cảnh giác, nhưng mà thấy hắn không có tỏ vẻ gì, thế là dần dần thả lỏng tâm tình, còn thống khoái ngồi ở trên đùi hắn.

"Ta sẽ tìm người sao chép sổ sách thành một bản khác, còn bản này phải nhanh chóng hoàn trả về, không được để có người phát hiện." Thanh Mặc Nhan nói, cánh tay vòng trên người nàng dần dần buộc chặt.

"Ngũ thị sẽ không trở lại, ta nên đem sổ sách giao cho ai?" Như Tiểu Lam chớp động mắt mèo, hoàn toàn không ý thức được thợ săn đang giăng võng bắt con mồi.

"Việc này ta sẽ tìm người đi làm, nàng không cần phải nhúng tay vào nữa."

Như Tiểu Lam lơ mơ đáp lời. Đột nhiên phát hiện tay Thanh Mặc Nhan đang luồn vào từ phía dưới y phục của nàng.

Ra sức đè bàn tay không thành thật kia lại: "Thanh Mặc Nhan, chàng đừng nháo."

Thanh Mặc Nhan dán lại gần lỗ tai nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo dụ hoặc: "Nàng thích ở phía trước hay là ở phía sau?"

Như Tiểu Lam biến thành đầu ngỗng ngốc.

"Cái... Cái gì phía trước..."

"Hay là chúng ta thử hết một lượt thử xem?"

Thiếu khanh đại nhân, ngươi đang nói cái gì a. Vừa rồi rõ ràng chúng ta đang nói chính sự không phải sao, ngươi làm sao có thể biến đổi nhanh như vậy đây.

Như Tiểu Lam ngọ nguậy thân mình muốn đào tẩu.

"Nàng đang sợ cái gì?" Thanh Mặc Nhan bức bách đem mặt nàng đối diện với hắn.

"Sợ cái gì... Ta, ta mới không sợ đâu."

"Vậy vì sao nàng lại muốn chạy trốn?" Lần nào nàng cũng biểu hiện ra sự kháng cự.

Như Tiểu Lam ấp úng, nàng có thể nói cái gì đây.

Nàng có thể nói nàng thật sự sợ hãi loại chuyện này sao. Dù cho đã cùng hắn làm qua vài lần, nhưng đối với nàng mà nói, vẫn là hoàn toàn không thích ứng được.

Nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt, hơn nữa nàng sợ nhất một chuyện...

Nàng không dám tưởng tượng, nếu có hài tử, nàng nên làm sao đây.

Ở thế giới này, chân thân của nàng là một con mèo hương, mà Thanh Mặc Nhan lại là con người.

Chẳng lẽ muốn nàng sinh ra một tiểu yêu quái sao?

Trong đầu lập tức hiện lên một tiểu hài tử có lỗ tai mèo thật dài... A a a a không cần!

Hỏng mất!

Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt nàng, không bỏ qua một tia biểu cảm biến hóa nào của nàng.

"Nói ta nghe, nàng sợ hãi cái gì?"

Như Tiểu Lam ủy khuất chớp chớp mắt: "Tiểu... Tiểu yêu quái..."

"Cái gì?"

"Nếu như có tiểu yêu quái thì phải làm sao đây..." Gương mặt Như Tiểu Lam đỏ lên, đầu sắp chôn hết xuống ngực.

Thanh Mặc Nhan đột nhiên cười ra tiếng.

"Nguyên lai là nàng sợ cái này?" Tiếng cười của Thanh Mặc Nhan càng ngày càng vang. Như Tiểu Lam lại càng thêm hồ đồ.

Sinh ra một tiểu yêu quái, hắn còn vui vẻ như vậy? Năng lực tiếp nhận của Thiếu khanh đại nhân quả nhiên người thường không thể theo kịp được a.

"Nàng không cần lo lắng, sẽ không có tiểu yêu quái." Sau khi cười xong Thanh Mặc Nhan hung hăng hôn lên mặt nàng: "Chúng ta sẽ không có hài tử."

Như Tiểu Lam kinh ngạc không khép được miệng: "Chàng, làm sao chàng biết?"

"Bởi vì trong thân thể ta có cổ độc, có cổ độc trong người sẽ không có khả năng có con nối dõi." Thanh Mặc Nhan nhìn nàng cười, nhưng nàng lại cảm thấy trong tươi cười của hắn mang theo một tia cô đơn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện