Cung yến ngày đó, Như Tiểu Lam dậy thật sớm, lăn lộn gương mặt một hồi.
Thời điểm Thanh Mặc Nhan vào phòng nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn lòe loẹt, liền có chút nghẹn họng.
"Nàng đây là muốn sau khi tiến cung dọa mọi người chạy hết sao?" Thanh Mặc Nhan lấy khăn lau sạch mặt cho nàng.
Như Tiểu Lam bất đắc dĩ thở dài, son phấn ở cổ đại này hoàn toàn không thể đạt tiêu chuẩn như ở hiện đại, cũng may nàng còn có thể tự chế son môi.
Ngọt ngào, còn mang theo hương vị mật ong.
Mở hộp son môi nhỏ ra, nàng cúi đến gần ngửi ngửi.
Thơm quá...
Thanh Mặc Nhan duỗi tay cầm hộp nhỏ đi, đưa ngón trỏ vào lấy thử một ít ra.
Như Tiểu Lam đau lòng nói: "Quá nhiều."
Ngón tay kia của hắn, dù chỉ là ngón nhỏ nhất cũng phải bằng hai ngón tay nàng cộng lại, lần này xem như gần hết rồi.
"Chàng có muốn bôi thử chút hay không?" Như Tiểu Lam xuy xuy cười.
Khuôn mặt này của Thanh Mặc Nhan lớn lên cũng không phải là kém, nàng thật sự muốn nhìn một chút xem, sau khi hắn bôi son xong sẽ có bộ dáng như thế nào.
"Nói bậy bạ cái gì đó." Thanh Mặc Nhan dùng ngón trỏ vẽ loạn lên môi nàng vài cái.
Mùi hương hoa hồng tràn ngập ra. Cánh môi trong suốt tựa như thạch lựu, khiến tầm mắt hắn không thể rời đi.
"Có đẹp hay không?" Như Tiểu Lam cười hì hì hỏi.
Thanh Mặc Nhan hơi nheo mắt: "Cũng được."
Cái gì mà cũng được, nàng thích nhất là nhan sắc kiểu này.
"Chàng ngửi thử xem, có thơm không?" Nàng giảo hoạt ngoắc ngón tay với hắn.
Vật nhỏ nhếch đuôi lên hắn liền biết nàng lại có mưu mô chước quỷ.
Hắn đưa mặt lại gần, Như Tiểu Lam bỗng chốc ôm lấy cổ hắn. Ấn môi lên miệng hắn.
"Có thơm không? Có thơm không?"
Son môi cọ ở trên môi Thanh Mặc Nhan, Như Tiểu Lam không khỏi nhìn đến mức ngây người.
Đôi môi hồng diễm khiến cho ngũ quan Thanh Mặc Nhan nhìn qua có vẻ hết sức yêu dị.
Gia hỏa này... Quả nhiên sinh ra còn xinh đẹp hơn cả nàng.
A a a a không có thiên lý, nàng thân là nữ nhi, bộ dáng lại không hơn được một nam nhân.
Không chỉ là Thanh Mặc Nhan, còn có Bát điện hạ Vu Phong Hoa, Tiêu tiên sinh Bạch Hạc học viện...
Thiên a, những nam nhân đó lớn lên đều đẹp như vậy, thiên lý ở đâu!
Thanh Mặc Nhan dùng đầu lưỡi liếm liếm môi.
Mùi vị mật ong ngọt lịm, còn có cả hương hoa hồng.
"Làm son môi ngọt như thế, cẩn thận dẫn dụ ong mật tới đậu lên miệng nàng." Thanh Mặc Nhan thong dong cầm lấy khăn, lau son môi trên miệng đi.
Thời tiết chuyển ấm, cây cối đều mọc lên mầm mới, tự nhiên cũng có không ít sâu lui tới.
Như Tiểu Lam che miệng lại: "Ta mặc kệ, chàng không được lau của ta."
Thật vất vả mới trang điểm được, nàng không muốn để mặt mộc tiến cung.
Như Tiểu Lam không chú ý tới, Thanh Mặc Nhan trước khi ra khỏi cửa, đem ngón trỏ vừa rồi cọ qua môi nàng bỏ vào trong miệng.
Xe ngựa đứng ở ngoài cửa phủ.
Như Tiểu Lam chú ý tới trừ xe ngựa bọn họ ra, mặt sau còn có một chiếc xe ngựa khác.
"Đại ca..." Phía sau truyền đến một thanh âm yếu ớt.
Quay đầu lại, kinh ngạc thấy nhị thiếu gia mang theo Liễu Dương quận chúa đi lại đây.
Như Tiểu Lam nắm lấy góc áo Thanh Mặc Nhan, nhanh chóng nhích lại gần phía sau hắn.
Thanh Mặc Nhan chỉ liếc mắt nhìn nhị đệ hắn một cái, một tiếng cũng không nói, trực tiếp ôm Như Tiểu Lam lên xe.
Nhị thiếu gia bị mất mặt, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Dương quận chúa một cái: "Còn đứng trơ ra đấy làm cái gì, chờ ta mời ngươi lên xe sao?"
Liễu Dương quận chúa tức giận, nhưng mà trước mặt nhiều người, nàng lại không dám biểu lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ đành cúi thấp đầu bước theo lên xe ngựa.
Như Tiểu Lam nhìn sắc mặt Liễu Dương quận chúa, nhỏ giọng nói bên tai Thanh Mặc Nhan: "Liễu Dương quận chúa thay đổi không ít, trước kia tính tình của nàng không phải như vậy đâu."
Lúc trước các nàng đánh nhau trong vũng bùn, khi đó Liễu Dương quận chúa vô cùng đanh đá a, hiện tại vì sao lại biến thành bộ dáng khúm núm như thế.
"Nàng quản việc này làm cái gì." Thanh Mặc Nhan nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Hôm nay Bát điện hạ cũng sẽ lộ diện, bất quá sứ giả Bắc phiên cũng sẽ có mặt ở đó, thời điểm nàng gặp hắn nhớ cẩn thận một chút."
"Ta có thể nói chuyện với Bát điện hạ sao?" Đôi mắt Như Tiểu Lam sáng lấp lánh.
"Có thể, bất quá nàng phải cẩn thận một chút, cung yến hôm nay, người tiến cung rất nhiều."
Xe ngựa đi đến cửa cung, Như Tiểu Lam mới thực sự hiểu rõ lời Thanh Mặc Nhan nói rất nhiều người tiến cung là có ý gì.
Ngoài cửa cung dừng đầy xe ngựa, rất nhanh đều không có chỗ dừng xe.
Quan phẩm thấp, phải xuống xe ngay từ ngoài cửa cung.
Thanh Mặc Nhan đưa lệnh bài ra, thủ vệ cửa cung mở cửa lớn, để xe ngựa bọn họ đi vào.
Như Tiểu Lam
chú ý tới xe ngựa đi theo phía sau bọn họ của nhị thiếu gia không thể đi vào, xe ngựa bọn họ bị ngăn cản ở cửa cung.
Xe ngựa đến đạo cửa cung thứ ba mới dừng lại, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam xuống xe.
Lần đầu tiên Như Tiểu Lam nhìn thấy nhiều quan viên như thế, tất cả đều mặc quan phục xanh xanh đỏ đỏ, khiến nàng hoa cả mắt, nếu không phải Thanh Mặc Nhan nắm tay nàng, rất nhiều lần nàng suýt nữa đã đụng trúng phải người khác.
Thường thường có người đi lại đây bắt chuyện với Thanh Mặc Nhan, Thanh Mặc Nhan mặt không đổi sắc nói chuyện cùng mọi người, một đoạn khoảng cách ngắn ngủn, bọn họ đi hết thời gian hai chén trà, lúc này mới đi đến đại điện chuẩn bị cung yến.
"Bát điện hạ ở nơi đó." Thanh Mặc Nhan chỉ cho nàng thấy: "Ngồi ở bên kia là sứ giả Bắc Phiên, cũng là Nhị hoàng tử Hạ Mộc Huyền Nguyệt của bọn hắn, nàng tuyệt đối không được trêu chọc đến hắn."
Như Tiểu Lam gật đầu, đem nhắc nhở này ghi nhớ ở trong lòng.
Lúc này Hoàng thượng vẫn chưa tới. Tất cả mọi người đều tùy ý tán gẫu, Bát điện hạ Vu Phong Hoa cũng nhìn thấy Như Tiểu Lam, nhưng mà cũng không dám đi lại đây nói chuyện với nàng.
Hắn một thân trang phục nữ tử, tuổi còn nhỏ nhưng nhìn còn yêu mị hơn phần lớn nữ tử trong đại điện.
Như Tiểu Lam buông tiếng thở dài ở trong lòng, hiện tại nhan sắc đã như vậy, đợi đến khi hắn trưởng thành, còn không biết sẽ nghiêng nước nghiêng thành đến mức nào.
Từ xưa có câu hồng nhan họa thủy, nhưng nam nhân sinh ra quá đẹp cũng là một cái phiền toái, nếu bản thân không có lực lượng cường đại mà nói, sớm muộn gì cũng biến thành đồ chơi của người khác.
Như Tiểu Lam lặng lẽ chớp mắt với Vu Phong Hoa.
Vu Phong Hoa thấy nàng chủ động ra hiệu với mình, biểu tình cứng ngắc trên mặt liền hòa hoãn xuống, lộ ra mỉm cười.
Hắn cười như thế, Như Tiểu Lam chú ý tới Hạ Mộc Huyền Nguyệt ngồi ở một bên trong ánh mắt hiện lên tia sáng sắc bén.
Loại ánh mắt này... Giống như dã thú đang theo dõi con mồi của hắn.
Như Tiểu Lam ngồi nhàm chán, những lời Thanh Mặc Nhan nói với quan viên nàng nghe không hiểu, cho nên chỉ có thể ngồi nhìn xung quanh để giết thời gian.
Đúng lúc này, một tên thái giám đi qua bên người bọn họ, nói khẽ với Thanh Mặc Nhan: "Bát điện hạ đi ra hoa viên hít thở không khí, mời Minh Duyệt quận chúa ra đó một lúc."
Lúc này Như Tiểu Lam mới chú ý tới chỗ ngồi của Vu Phong Hoa đã trống không.
"Đi đi." Thanh Mặc Nhan dặn dò nói: "Đừng đi quá xa là được."
Nguyên lai hắn đã an bài xong, trong lòng Như Tiểu Lam hiểu ra, lặng lẽ theo thái giám chuồn ra khỏi đại điện.
Vu Phong Hoa chờ ở trong hoa viên. Thấy Như Tiểu Lam đi lại đây chỉ câu nệ đứng ở nơi đó: "Tiểu yêu quái, ngươi trưởng thành lên không ít..."
Như Tiểu Lam cười ra tiếng: "Trưởng thành mới tốt a, bằng không sẽ luôn bị ngươi ôm tới ôm lui." Nói xong nàng đột nhiên cúi người bế Vu Phong Hoa lên.
Ôm ấp tiểu mỹ nhân trong lòng, Như Tiểu Lam đắc ý cười rộ lên: "Tiểu mỹ nhân, để tỷ tỷ ôm ngươi một cái."
Vu Phong Hoa đỏ mặt lên.
Hai người đang vui đùa ầm ĩ, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nam châm chọc: "Giữa ban ngày ban mặt, ôm ôm ấp ấp như thế còn ra thể thống gì."
Như Tiểu Lam cùng Vu Phong Hoa theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy có một thiếu niên đang bước tới, trên người mặc cẩm bào hoa lệ.
"Lục... Lục ca..." Vu Phong Hoa lắp ba lắp bắp nói.
Lục ca... Đúng rồi, đây là Lục điện hạ, lần trước bị xích đu của nàng đụng trúng cằm.