Thời điểm ánh mặt trời chiếu đến ô cửa sổ, Như Tiểu Lam vừa khéo tỉnh dậy.
Đau quá...
Như Tiểu Lam cắn chặt răng, cố xê dịch cẳng chân ở trong chăn.
Thiên a, xương cốt nàng đều như muốn vỡ ra thành từng mảnh.
Quay đầu nhìn qua, ai? Thanh Mặc Nhan vì sao vẫn còn ngủ ở đây.
Thanh Mặc Nhan vươn cánh tay ôm vòng lấy nàng, đem nàng lôi kéo về phía mình.
"Buông ra, ép chết người." Ra sức chống cự, nàng khẩn trương nói: "Có còn thiên lý hay không, ta đói bụng rồi."
Nàng cũng không muốn trải qua chuyện giống như đêm qua nữa.
Thời điểm Thanh Mặc Nhan người này ở trên giường, cùng với ban ngày giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Ở trước mặt người ngoài, hắn lạnh lùng, ngay cả nữ sắc cũng khó có thể khiến hắn chú ý tới, nhưng mà đến buổi tối. Gia hỏa này lại giống như sư tử ăn mấy cũng không thấy đủ.
"Buông ta ra, bây giờ ăn cơm mới là vương đạo."
"Vương đạo?" Thanh Mặc Nhan từ từ mở to mắt, thanh âm lười biếng mang theo hương vị mê người: "Nàng không ngoan, ta tất nhiên phải dạy dỗ lại, đó mới là vương đạo."
Như Tiểu Lam tức giận muốn rời khỏi vòng tay hắn, nhưng chỉ bằng từng đấy điểm sức lực đó của nàng ở trước mặt Thanh Mặc Nhan, căn bản chỉ như là gãi ngứa: "Bá đạo!"
"Nàng cũng biết cái gì gọi là bá đạo?" Thanh Mặc Nhan thoải mái bắt nàng trở về trong lòng, bàn tay to tùy ý dừng ở nơi hắn thích, lưu luyến không rời: "Cho dù nàng ngoan ngoãn, ta cũng muốn dạy dỗ."
Mắt mèo Như Tiểu Lam trừng lớn.
Nàng cũng không biết hắn nói chuyện còn có thể khiến người ta nghẹn họng đến mức này.
"Chàng... Quân tử động khẩu không động thủ, đây đâu phải là hành vi của quân tử!"
Thanh Mặc Nhan cười khẽ một tiếng, xoay người đè ép nàng xuống: "Việc quân tử nên làm là phải dạy dỗ người không ngoan, vừa nãy đã nói với nàng... Vật nhỏ, chúng ta lại làm lần nữa đi."
Tiếng cười trầm thấp xen lẫn với thanh âm ậm ừ do bị ngăn chặn miệng của Như Tiểu Lam.
So sánh với không khí đầy xuân sắc trong phòng, tiền viện Thanh Hầu phủ lại có chút lạnh lẽo hơn.
Lão Hầu gia gọi tất cả hạ nhân trong phủ đến đây, nhị thiếu gia vẻ mặt như đưa đám đứng ở một bên.
"Liễu Dương không trở lại cũng không phải chuyện gì không tốt, tiện nhân kia cả ngày chỉ biết nghĩ xem làm thế nào mới câu dẫn được đại ca."
"Câm miệng." Trán lão Hầu gia nổi đầy gân xanh: "Ta sao lại sinh ra cái đồ vô dụng như ngươi, dù cho Liễu Dương quận chúa có không làm được việc thì nàng cũng là chất nữ của Hoàng hậu nương nương, nếu không nhờ nàng, ngươi có thể chen chân vào Kim ngô vệ được sao, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng năng lực của mình xuất chúng, nên được người coi trọng?"
Nhị thiếu gia há miệng thở dốc, lời phản bác cuối cùng vẫn không thể thốt ra khỏi miệng.
"Dù sao ta cũng sẽ không đi đón Liễu Dương trở về, ta không quản nổi người này." Hiện tại hắn đã trở thành trò cười lớn nhất kinh thành, trên đầu bị đội cả cái nón xanh, muốn hắn giả vờ tươi cười đi đón tiện nhân kia về đây? Nằm mơ!
Hắn vừa nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày thành thân hôm đó trong lòng liền tức giận.
Hắn cái gì cũng không bằng đại ca, phụ thân tuy rằng thường xuyên xảy ra bất hòa với đại ca, nhưng cũng kiêng kị đối phương vài phần, không giống như hắn. Phụ thân cao hứng hắn liền có thể thoải mái làm một vị thiếu gia ở trong phủ, mất hứng liền tìm hắn đến đánh mấy roi.
Hắn giống như cái thùng để phụ thân xả giận.
Đặc biệt là nửa năm gần đây, đại ca nhặt một tiểu yêu tinh về phủ, hắn liền trở nên vô cùng cường thế, hiện tại đến ngay cả phụ thân hắn cũng không thèm để vào trong mắt.
Tất cả cảm xúc của hắn đều bị lão Hầu gia xem ở trong mắt, trong lòng càng thêm tức giận.
Rõ ràng đều cùng lớn lên ở trong phủ, từ nhỏ đến lớn, tâm huyết hắn đặt trên người đứa con trai này còn nhiều hơn gấp năm lần so với Thanh Mặc Nhan.
Có thể nói như vậy, Thanh Mặc Nhan chính là con ngựa hoang không nghe quản thúc, hắn là tự sinh tự diệt.
Còn nhị thiếu gia, hắn được ăn ngon mặc đẹp, không nghĩ tới lớn lên lại là một bộ dạng yếu đuối như thế.
"Mấy ngày này ngươi đi đến phủ Liễu Dương quận chúa một chuyến, mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, ngươi vẫn phải làm cho đúng tư thái, đến lúc đó ngươi sẽ lấy lại được chút thanh danh, đỡ cho sau này không có cô nương nhà nào dám lấy ngươi."
Nhị thiếu gia thấy sắc mặt phụ thân hắn trầm xuống, vì thế cũng không dám nói thêm cái gì, vâng dạ đáp lời.
"Ngươi lui ra đi." Lão Hầu gia hiện tại chỉ cần nhìn thấy đứa con trai này đã cảm thấy đau đầu.
Sau khi nhị thiếu gia
rời khỏi, lão Hầu gia một mình ngồi ngẩn người ở trên ghế tựa.
Năm đó thời điểm cưới Lục thị vào phủ, hắn đã hưng phấn mấy ngày mấy đêm không ngủ được.
Kia chính là mỹ nhân từ trên trời rơi xuống. Lại cứu lấy một mạng của hắn, lúc đó hắn cảm thấy, đời này bọn họ nhất định có thể hạnh phúc mĩ mãn.
Dù cho đánh mất chức quan ở Kim ngô vệ. Chỉ cần bọn họ tính toán tỉ mỉ qua ngày, tất cả đều không thành vấn đề.
Nhưng mà nữ nhân kia đúng là tiện nhân, lừa tình cảm của hắn không nói còn mang thai con của người khác.
Kẻ lừa đảo! Tất cả đều là kẻ lừa đảo!
Lúc trước nếu không phải Lục thị ăn mặc như một cô nương, hắn làm sao có thể động tâm tư, hắn thậm chí còn không hề ghét bỏ thân phận của nàng. Không có nhà mẹ đẻ, lại chạy nạn từ Tề quốc tới, hắn cho nàng vinh quang vô hạn, nàng lại cam tâm lừa dối hắn.
Nàng sao có thể đối xử với hắn như vậy! Lúc trước khi nàng cứu hắn, đó là ôn nhu đến mức nào a...
Dù cho hiện tại nhắm mắt lại, hắn phảng phất như vẫn có thể thấy được đôi mắt đẹp trong suốt như nước mùa thu của Lục thị.
Thanh Mặc Nhan sinh ra có bảy phần giống với Lục thị. Đáng tiếc đến bây giờ hắn vẫn không tra được gian phu của Lục thị là ai.
Thời điểm Lục thị còn sống, hắn từng ép hỏi qua nàng, nhưng mà nàng cái gì cũng đều không nói, chỉ cầu xin hắn thả cho nàng đi.
Bộ dạng của nàng như vậy, càng làm lửa giận của hắn ngập lên tận trời.
Hắn là thật sự động tâm với nàng, nàng sao có thể làm lơ hắn như thế. Lừa hắn không màng tất cả đem nàng cưới về phủ, cuối cùng còn phải nuôi dưỡng nhi tử của người khác.
Sở dĩ hắn không giết chết Thanh Mặc Nhan là vì muốn giữ lại để hắn phát tiết hận ý.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, đứa nhỏ này phá lệ kiên nghị. Mặc kệ là cái gì cũng có thể học tốt, hắn không ít lần thở dài trong lòng, nếu hắn thật sự là nhi tử của mình thì tốt biết bao nhiêu...
"Hầu gia..." Thanh âm hạ nhân đánh gãy hồi ức của hắn.
"Chuyện gì?"
Một tiểu quản gia tiến vào trong phòng. Hắn khom người nói: "Khởi bẩm Hầu gia, tiểu nhân có chuyện không biết có nên nói hay không."
Lão Hầu gia liếc mắt nhìn hắn: "Nói đi."
"Tiểu nhân xuất thân từ thôn quê, trước có trở về thăm quê nhà, trong thôn có vài người xa lạ tới, bọn họ đi khắp nơi hỏi thăm về chuyện có liên quan đến lão bộc lúc trước Thanh Hầu phủ thả đi."
Tròng mắt lão Hầu gia lập tức trừng lớn lên: "Ngươi không có nghe lầm?"
"Không có, tiểu nhân còn cố ý hàn huyên với bọn họ vài câu, người bọn họ tìm chính là lão bộc hai mươi năm trước làm việc ở Thanh Hầu phủ, thôn tiểu nhân nguyên lai là có một người, chỉ là bà lão kia tuổi quá lớn, đã sớm bị con trai của nàng đón đi, không còn ở trong thôn..."
Lão Hầu gia yên lặng lấy ra nửa khối bạc vụn ném qua.
Tiểu quản gia tiếp bạc, vô cùng cao hứng lui xuống.
Lão Hầu gia gọi tâm phúc của hắn tới: "Tìm một cơ hội, xử lý tên tiểu quản gia kia, tốt nhất là làm cho hắn ngậm miệng vĩnh viễn, làm sạch sẽ chút, đừng nháo lên để người khác phát hiện."
Tâm phúc lĩnh mệnh đi làm việc.
Lão Hầu gia lại càng thêm đứng ngồi không yên.
Thời gian có chút trễ hắn lại gọi tâm phúc tới: "Phái người nhìn chằm chằm Thế tử bên kia, nếu hắn ra khỏi phủ nhất định phải bám theo, xem hắn đi những nơi nào."
Những chuyện trong phủ bám bụi đã lâu, hắn không muốn bị người lục lên, lộ ra trước mặt thế nhân.