Đám người Huyền Ngọc tụ ở bên ngoài hành lang, một đám lo sợ bất an.
Sau khi Thái Nghĩa Minh rời khỏi, Thanh Mặc Nhan liền tự nhốt mình ở trong phòng, Huyền Ngọc bởi vì không yên tâm, từng vụng trộm nhìn qua, lại thấy Thanh Mặc Nhan đang vùi đầu ở trong phòng viết cái gì đó.
"Thái đại công tử nói con rối đứng đầu muốn Thế tử một mình đi đến đó, này không phải rõ ràng là thiết kế cạm bẫy cho người nhảy vào sao?" Huyền Ngọc nhịn không được xoa xoa hai tay: "Thế tử hẳn là sẽ không đáp ứng..."
Trường Hận ngồi ở dưới cửa hiên, sâu kín nói một câu: "Ngươi cảm thấy đối với Thế tử mà nói, là Tiểu Lam quan trọng, hay là an toàn của bản thân hắn quan trọng?"
Huyền Ngọc không khỏi nghẹn họng.
Thế tử sủng ái Như cô nương bọn họ đều thấy ở trong mắt, nhưng mà lúc này đây là chuyện liên quan đến mạng người. Sao có thể so sánh với những chuyện nhỏ ngày thường.
"Không được, chúng ta nhất định phải khuyên nhủ Thế tử, không thể trúng kế con rối đứng đầu được!" Huyền Ngọc hạ quyết tâm.
"Sao lại là chúng ta." Sử Đại Thiên nói: "Ta không có can đảm đi khuyên Thế tử."
"Ngươi cái người vô dụng." Huyền Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Sử Đại Thiên một cái.
Sử Đại Thiên lơ đễnh: "Ta vô dụng, nhưng Thế tử lại cảm thấy ta hữu dụng, thế là đủ rồi."
"Ngươi..."
"Ta làm sao?"
"Ngậm miệng hết đi!" Trường Hận bị bọn họ ầm ĩ làm cho đau đầu.
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến thanh âm của Thanh Mặc Nhan: "Các ngươi vào đây."
Huyền Ngọc trừng mắt cảnh cáo nhìn Sử Đại Thiên, đẩy cửa đi vào.
Thanh Mặc Nhan ngồi ở sau bàn, gấp mấy tờ giấy lại, lần lượt bỏ vào trong phong thư, dán lại cẩn thận.
"Nếu lần này ta không trở về, ngươi hãy đem phong thư này giao cho Đại lý tự Chính khanh, trong ngục còn giam giữ hai mươi tên trọng phạm, nếu vẫn không hỏi ra được khẩu cung thì trực tiếp giết chết bọn họ đi, còn có phong thư này..."
Thanh Mặc Nhan lấy ra một phong thư khác đưa cho Huyền Ngọc: "Tất cả những thứ ta được ban thưởng cùng ruộng đất đứng trên danh nghĩa của ta đều được ghi lại thành một danh sách, danh sách ở chỗ Lục sự Cố tiên sinh, nếu ta không quay về, ngươi phải đi tìm Cố tiên sinh. Nghĩ cách đem danh sách giao đến tay Hoàng thượng."
Mấy thứ kia cũng là do Hoàng thượng ban thưởng, cuối cùng hắn vẫn muốn hoàn lại cho Hoàng thượng, dù cho có phải thiêu hủy, hắn cũng không muốn những thứ đó rơi vào trong tay lão Hầu gia cùng nhị thiếu gia.
Huyền Ngọc tiếp nhận hai phong thư, kinh ngạc nói không ra lời.
Ý tứ của Thanh Mặc Nhan rõ ràng như thế, hắn đây là đang giao đãi hậu sự.
"Thế tử..."
Thanh Mặc Nhan phất phất tay: "Ta đây cũng là để ngừa vạn nhất."
Con rối đứng đầu có bao nhiêu lợi hại, bọn họ đều đã được chứng kiến qua, hắn tạo ra sát thần Ngàn Thương, chỉ là một con rối thôi đã khiến bọn hắn bó tay không biện pháp, hiểm hiểm tất cả đều mất mạng trong tay hắn.
Lần này con rối đứng đầu kêu Thanh Mặc Nhan tiến đến một mình, tất đã có định liệu trước.
"Thế tử, chỉ cần người nói một câu, các huynh đệ từ trước đến nay đều không phải hạng người tham sống sợ chết!" Đôi mắt Huyền Ngọc đỏ lên: "Người nói đi, phải làm gì, chúng ta sẽ đi cứu Như cô nương trở về!"
Thanh Mặc Nhan lắc đầu.
"Thế tử!" Huyền Ngọc nóng nảy.
"Không cần nói nữa, ý ta đã quyết." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói.
Huyền Ngọc còn muốn khuyên can, Trường Hận đột nhiên nói: "Nếu Thế tử đã quyết định, chúng ta vẫn nên nghe theo những phân phó của ngài ấy đi."
Huyền Ngọc vẫn không cam lòng.
Thanh Mặc Nhan chuyển hướng sang Trường Hận: "Vụ án gia tộc ngươi nếu không tra tiếp được, ngươi hãy rời khỏi Đại lý tự, cao chạy xa bay đi."
Trường Hận cười khổ: "Cao chạy xa bay... Một mình ta có thể đi nơi nào?"
"Nơi nào cũng được, chỉ cần có người ở, liền có cơ hội báo thù." Thanh Mặc Nhan giao đãi xong tất cả, đang định bảo Huyền Ngọc bọn họ đi ra, tử sĩ thủ vệ ngoài cửa bỗng nói: "Công tử, Thái tam công tử cầu kiến."
Mọi người đồng loạt sửng sốt.
Giờ phút này, Thái Tư Thành tới làm cái gì?
Thanh Mặc Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này đã gần đến chạng vạng tối, phía tây lộ ra tầng mây kết hồng, song cửa sổ nhiễm lên màu sắc tươi đẹp.
"Mời vào." Thanh Mặc Nhan trầm ngâm một lát nói.
Hắn mời Thái Tư Thành tiến vào, lại không bảo Huyền Ngọc bọn họ đi ra.
Thời điểm Thái Tư Thành đi vào nhìn thấy có nhiều người như thế không khỏi có chút sửng sốt. Nhưng hắn rất nhanh đã điều chỉnh tốt tâm trạng, vén góc áo, quỳ xuống.
Đám người Huyền Ngọc đều ngây ngẩn cả người.
"Thảo dân Thái Tư Thành khấu kiến Thiếu khanh đại nhân." Thái Tư Thành trầm giọng nói.
Trong phòng lập tức trở nên tĩnh mịch.
Thân phận Thanh Mặc Nhan vẫn chưa công khai, đến ngay cả Thái Nghĩa Minh cũng là mới biết được.
Bất quá tính cách Thái Nghĩa Minh phi thường cẩn trọng, cho nên hắn sẽ không đem chuyện liên quan đến Thanh Mặc Nhan nói ra. Nói cách khác, không biết vị Thái tam công tử này đã nghe về thân phận của hắn từ chỗ nào.
Thanh Mặc Nhan vẫn duy trì trầm mặc, không tính để cho Thái tam công tử bình thân. Cũng
không có mở miệng.
Thái Tư Thành chỉ có thể tiếp tục quỳ gối ở nơi đó, cúi đầu, thái độ cung kính.
Thanh Mặc Nhan lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn đã có chút phai nhạt.
"Tam công tử xin đứng lên."
"Đa tạ Thiếu khanh đại nhân." Thái Tư Thành đứng dậy, khoanh tay đứng đó, hơi cúi thân mình, nơi nào còn có nửa điểm khôn khéo của thương nhân nữa.
Mọi người không khỏi tâm sinh cảnh giác.
Một nhân vật có thể duỗi có thể khuất như vậy. Chỉ sợ là hắn còn có ý đồ khác.
Thanh Mặc Nhan nhìn hắn, thần sắc lãnh đạm.
Hắn không nói chuyện, Thái Tư Thành cũng không mở miệng, tất cả những người khác cũng trầm mặc không nói gì, không khí trở nên im ắng.
Thanh Mặc Nhan lạnh lùng cười, phân phó Huyền Ngọc: "Tiễn khách."
Thái Tư Thành ngẩng đầu lên, lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.
Nếu Thanh Mặc Nhan đã mời hắn tiến vào, có thể thấy được hắn (TMN) có vài phần tò mò về ý đồ của hắn (TTT) khi đến đây. Kỳ thực hắn cũng không thể hoàn toàn xác định được thân phận của Thanh Mặc Nhan, cho nên liền mạo hiểm đến thử một lần, nếu thân phận Thanh Mặc Nhan thật sự là Đại lý tự Thiếu khanh, như vậy hắn liền có thể đầu nhập (*) vào đây, hướng hắn cầu chỗ tốt, đến lúc đó còn sợ không có chỗ đứng trong Thái phủ sao?
(*) Đầu nhập: vào cuộc, tham gia vào, can thiệp vào
Chính là đại ca cũng không thể đè ở trên đầu hắn nữa.
Thanh Mặc Nhan trầm mặc tương đương với hắn ngầm thừa nhận thân phận này.
Thái Tư Thành vốn đã có tính toán, muốn làm cho Thanh Mặc Nhan cảm thấy có hứng thú với hắn, buộc đối phương mở miệng trước, lúc đó mục đích của hắn có thể đạt được.
Nhưng hắn không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan nói trở mặt liền trở mặt. Một chút cũng không để ý đến hắn.
Thái Tư Thành có chút không thể tin được.
Thẳng đến khi Huyền Ngọc lạnh mặt đuổi người ra ngoài, hắn mới ý thức được bản thân sai rồi.
Thanh Mặc Nhan có một đôi mắt đen trắng rõ ràng, sáng trong tựa như sao trời trên bầu trời đêm, nhưng mà trong đôi mắt kia lại không có chút tia ấm áp nào.
Lạnh lùng lộ ra vô tình cùng lãnh khốc.
Thanh Mặc Nhan hẳn không phải người thích người khác phân vân đắn đo ở trước mặt hắn.
Trong lòng Thái Tư Thành run lên, chân mềm nhũn, bùm một cái quỳ gối xuống trước mặt Thanh Mặc Nhan.
"Thảo dân nguyện ý làm việc cho đại nhân, phàm là có chỗ có thể dùng đến thảo dân, đại nhân cứ việc phân phó."
Huyền Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Thanh Mặc Nhan.
Ai cũng không nghĩ tới Thái Tư Thành sẽ đầu nhập vào đây trong lúc này.
"Ngươi muốn cái gì?" Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn mở miệng nói.
Sẽ không có người vô duyên vô cớ quỳ gối trước người khác, quyền thế, tiền tài, thứ thế nhân truy tìm thường là hai thứ này.
"Thảo dân nguyện làm việc cho đại nhân, chỉ cầu tương lai có thể được kế thừa một vị trí trong gia tộc, dốc sức làm rạng danh gia tộc."
Nghe xong lời này, mọi người trong phòng đồng loạt ghé mắt.
Nói thật dễ nghe, cái gì mà làm rạng danh gia tộc, kỳ thực thứ hắn muốn chính là vị trí gia chủ tương lai của Thái phủ.
Thanh Mặc Nhan chậm rãi đứng lên, đi qua bên người Thái Tư Thành, đi ra ngoài cửa.
Thái Tư Thành quỳ gối ở nơi đó, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.
Sao lại thế này? Chẳng lẽ Thiếu khanh đại nhân không muốn dùng hắn, hay là không tin hắn trung tâm?
"Sử Đại Thiên." Ngoài cửa truyền đến thanh âm thanh đạm của Thanh Mặc Nhan: "Chuyện ở Thạch Phường trấn liền giao cho ngươi, có cái gì khó xử liền tới tìm Thái tam công tử là được."
Sử Đại Thiên nhìn Thái Tư Thành cười hì hì đáp lời, nói với Thái Tư Thành: "Tam công tử, mong sau này được chiếu cố nhiều hơn."
Thái Tư Thành tuy rằng chướng mắt Sử Đại Thiên người này, nhưng mà Thiếu khanh đại nhân đã an bài như vậy, tất nhiên là có đạo lý của hắn.
Thanh Mặc Nhan ra khỏi cửa lớn Thái phủ, ở dưới hộ tống của đám người Huyền Ngọc, đi đến mộ cổ