Như Tiểu Lam ở trên xe đợi cả buổi, Thanh Mặc Nhan cùng Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân mới nói chuyện xong, trở lại bên xe ngựa.
"Ta cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, một mình nàng ở trong xe thành thật chút." Thanh Mặc Nhan dặn dò nàng.
Như Tiểu Lam vốn tưởng rằng hắn sẽ ngồi trên xe ngựa với nàng.
Này một đường hồi kinh thành phải mất đến mấy ngày, ngồi trên xe một mình thật sự sẽ buồn chết a.
"Có thể gọi Trường Hận tới bồi ta không?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
"Không được." Thanh Mặc Nhan không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Từ lâu bọn họ đã coi nhau như người một nhà, Huyền Ngọc bọn họ đều đã biết thân phận nữ nhi của Trường Hận nên sẽ không để ý nàng cùng Như Tiểu Lam ngồi chung một xe, nhưng hiện tại trong đoàn xe còn có người ngoài.
Ngũ hoàng tử còn có người ở trong cung, Như Tiểu Lam lại phải đi về thành thân, như thế nào có thể để nàng cùng người khác ngồi chung một xe.
Thanh Mặc Nhan cố ý an bài đám người Huyền Ngọc bảo hộ ở xung quanh xe ngựa Như Tiểu Lam. Đi sau đoàn xe là xe ngựa trở đồ cưới Hoàng đế ban thưởng, đội ngũ chậm rãi rời khỏi Thạch Phường trấn.
Mới đầu một đường đi vô cùng thuận lợi, Thạch Phường trấn bên này trị an tốt lên không ít. Mãi cho đến khi ra khỏi cửa núi, bọn họ cũng không gặp phải đám người không có mắt nào đi ra chặn đường.
Chờ đến khi đoàn xe đi lên đường lớn, phía trước lại đột nhiên nhảy ra một đám người cướp đường.
"Đánh cướp!" Cướp đường là mấy hán tử cao to vạm vỡ. Tất cả đều cưỡi ngựa, một đám bộ dáng hung thần ác sát.
Thanh Mặc Nhan ngồi trên lưng ngựa, nhìn thoáng qua phía sau hạ lệnh: "Giết hết tất cả."
Bảo hộ xung quanh một phần là người của hắn, một phần khác là thị vệ Ngũ hoàng tử mang từ trong cung đến, bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Giết? Đây chính là đội ngũ đón dâu, nào có đội ngũ đón dâu nào động thủ giết người, này cũng quá không may mắn đi.
"Thiếu khanh, này không hợp quy củ đi?" Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân giục ngựa tiến lên khuyên can nói.
"Ngũ điện hạ cho rằng như thế nào mới là hợp quy củ?" Thanh Mặc Nhan nhìn về phía hắn.
"Bất quá chỉ là mấy tên cướp lung tung, cưỡng chế đuổi đi là được."
Tuy rằng bọn họ che giấu thân phận, nhưng mà xa giá hoa lệ, người sáng suốt vừa nhìn là biết bọn họ là người có tiền.
"Thả bọn họ đi, chẳng khác nào làm nhục chức trách của hạ quan."
Ngũ hoàng tử há miệng thở dốc.
Thanh Mặc Nhan xuất thân từ Đại lý tự, công việc chính vốn là thẩm án, hắn sao có thể dễ dàng buông tha cho những người này.
"Giết hết tất cả, không lưu một ai."
Thủ hạ Ngũ hoàng tử tất cả đều do dự, Huyền Ngọc bên này lại hành sự quyết đoán, rút kiếm ra tiến lên phía trước.
"Thiếu khanh đại nhân là phải đi về thành thân. Đổ máu sợ là sẽ không may mắn." Gã sai vặt bên người Ngũ hoàng tử vội la lên.
"Ai nói thấy máu không tốt lành?" Thanh Mặc Nhan hơi hơi mỉm cười: "Đây là may mắn khởi đầu."
Gã sai vặt âm thầm lè lưỡi.
Còn nói may mắn khởi đầu, là máu tươi chảy dài mới đúng.
Huyền Ngọc dẫn người đi lên phía trước, hắn còn lưu lại một số người canh giữ bên xe ngựa Như Tiểu Lam, cho nên chỉ dẫn theo mười tên tử sĩ tiến lên, không đợi bọn họ giao thủ với đối phương, chợt nghe thấy đội ngũ phía sau vang lên tiếng kêu bén nhọn.
"Không xong, có mai phục!" Huyền Ngọc lập tức dẫn người lùi về.
Phản ứng đầu tiên của Thanh Mặc Nhan là quay đầu nhìn xem xe ngựa Như Tiểu Lam.
Đúng lúc này, từ phía sau bay tới vô số mũi tên.
Thanh Mặc Nhan dư quang chợt lóe, nháy mắt xoay nhanh thân thể, tránh được hai mũi tên, mũi tên bay qua cắt trúng y phục hắn.
Ngũ hoàng tử lại không may mắn như thế.
Hắn chỉ lo nhìn đám cướp phía trước, sau khi nghe được tiếng hô ở phía sau, tên đã bắn lại đây, trúng chính giữa đầu vai hắn.
"Ngũ điện hạ trúng tên! Hộ giá! Mau hộ giá!" Gã sai vặt sợ hãi. Gân cổ lên kêu to.
Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày.
Đám thị vệ lúc này mới kịp phản ứng lại, đồng loạt xông lại đây, vây quanh Ngũ điện hạ cùng Thanh Mặc Nhan ở giữa.
Ngũ hoàng tử cắn răng ôm đầu vai, chỉ một lúc sau máu đã thấm ướt y phục.
Như Tiểu Lam ngồi ở trong xe ngựa, nghe bên ngoài truyền đến từng trận tiếng kêu, muốn ra ngoài xem lại sợ vướng bận bọn hắn.
Cố gắng nhẫn nại, ngồi đợi chém giết bên ngoài bình ổn xuống, lúc này mới dám vụng trộm vén màn nhìn xem bên ngoài.
Vừa đúng lúc Trường Hận đi qua bên xe ngựa nàng.
"Trường Hận, ngươi muốn đi đâu..." Như Tiểu Lam nhỏ giọng hỏi.
"Có người bị thương, Thiếu khanh đại nhân gọi ta qua đó."
Trong lòng Như Tiểu Lam lộp bộp một tiếng: "Ai bị thương?"
"Không biết, Thiếu khanh đại nhân không có nói." Trường Hận cầm hòm thuốc, vội vàng rời khỏi.
Như Tiểu Lam duỗi đầu, muốn tìm người hỏi thăm, nhưng mà những người đó tới tới lui lui, không ai chịu dừng lại giải thích cho
nàng biết đã xảy ra chuyện gì.
Đoàn xe tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ.
Trường Hận đi đến trước mặt Thanh Mặc Nhan, chắp tay thi lễ: "Thiếu khanh đại nhân."
Thanh Mặc Nhan đang nói chuyện cùng Huyền Ngọc, nghe được thanh âm liền quay đầu lại: "Ngươi tới rất đúng lúc, Ngũ điện hạ bị thương. Ngươi đi xem xem."
Nói xong chỉ đến một chiếc xe ngựa.
Trường Hận lĩnh mệnh, cầm hòm thuốc bước lên xe ngựa.
Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân ngồi dựa ở trong xe, gã sai vặt bên người bị dọa phát khóc: "Điện hạ... Điện hạ, ngài đừng dọa nô tài a..."
Trường Hận liếc mắt nhìn đầu vai trúng tên của Ngũ hoàng tử.
Tuy rằng chảy không ít máu, nhưng mà cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
"Phải lấy mũi tên ra trước." Trường Hận đặt hòm thuốc xuống. Thuần thục lấy ra vải bông cùng dao nhỏ.
Gã sai vặt trừng mắt nhìn Trường Hận, không tín nhiệm tràn đầy trong mắt.
"Ngươi là người nào?" Thấy điện hạ cũng không hành lễ, có thể thấy được là tên không biết quy củ.
"Đại phu." Trường Hận biết gã sai vặt này xuất thân từ trong cung. Cũng chính là thái giám, cho nên cũng không muốn giải thích nhiều với hắn.
"Ngươi cũng biết điện hạ nhà ta là người nào."
Trường Hận lấy thảo dược cầm máu ra: "Tại hạ thất lễ." Nói xong nàng trực tiếp dùng dao cắt y phục chỗ đầu vai Ngũ hoàng tử.
"Lớn mật! Sao ngươi dám vô lễ với điện hạ như thế." Gã sai vặt cả giận nói.
"Bằng không ngươi muốn như thế nào?" Trường Hận chậm rãi kéo lớp vải để miệng vết thương trúng tên lộ ra ngoài: "Chờ đến khi máu chảy hết, tắm rửa thay quần áo xong mới rút mũi tên ra sao?"
Vu Nguyên Quân quay đầu quát lớn gã sai vặt bên người: "Ngươi yên lặng chút đi."
Gã sai vặt ủy khuất gục đầu xuống.
Trường Hận ấn vải bông lên miệng vết thương của Vu Nguyên Quân. Sau đó ngẩng đầu hỏi: "Điện hạ, ngài có muốn cắn chút cái gì không?"
Vu Nguyên Quân cười khổ: "Ta cũng không phải phụ nhân, cắn cái gì... A!"
Lời còn chưa rứt, Trường Hận đã dùng sức trên tay, rút mũi tên ra.
Vu Nguyên Quân đau trắng mặt.
Gã sai vặt nhịn không được kêu lên: "Ngươi thật to gan. Dám mạnh tay với điện hạ như thế, ngươi không sợ rơi đầu sao!"
Trường Hận ném mũi tên đi, mở bọc thảo dược cầm máu ra. Đắp ở trên miệng vết thương đối phương: "Như thế nào, hay là điện hạ muốn trị ta tội đắc tội?"
Vu Nguyên Quân đau không có tâm tư khác. Chỉ cảm thấy bên tai kêu ong ong, hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái.
Gã sai vặt thấy thế càng thêm uy phong: "Ngươi rốt cuộc là đại phu gì. Trị không hết điện hạ chém đầu của ngươi!"
Trường Hận cười lạnh: "Điện hạ muốn giết ta rất dễ dàng, chỉ là tốt xấu gì ta cũng đảm nhận chức vụ ở Đại lý tự. Trước khi giết ta phải định cho ta một tội danh trước mới được."
Nói xong nàng để lại chút thảo dược, thu thập xong hòm thuốc đứng dậy cáo từ.
Gã sai vặt tức đến sắc mặt xanh mét: "Điện hạ, tên đại phu này quá vô lễ, muốn trị hắn tội đắc tội hay không?"
Vu Nguyên Quân vô lực phất phất tay: "Ngươi đi ra đi, ta muốn yên tĩnh một chút." Miệng vết thương truyền đến từng cơn đau, hắn lười mở miệng nói chuyện.
Gã sai vặt cho rằng hắn tức giận, dè dặt cẩn trọng lui ra ngoài.
Quay đầu lại liền đi tìm Thanh Mặc Nhan: "Thiếu khanh đại nhân, đại phu ngài tìm đến quá vô lễ với điện hạ, ngài cũng phải có chút giao đãi đi?"
Thanh Mặc Nhan đang vội vàng an bài người quét dọn chiến trường, vừa rồi bắt sống được hai người, hắn phải tìm vài thủ hạ tâm phúc đi thẩm vấn.
"Ngũ điện hạ muốn ta giao đãi cái gì?" Thanh Mặc Nhan híp mắt, ẩn giấu tia sáng quắc nơi đáy mắt.