Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Tìm được mật đạo lưu lại năm đó, Cổ vương mất khống chế


trước sau

Như Tiểu Lam kéo Thanh Mặc Nhan đi sâu vào trong bụi hoa.

Thân thể trùng tử chợt lóe, chui vào bụi hoa, không còn lộ đầu ra nữa.

Như Tiểu Lam ngồi xổm xuống, gạt những bông hoa ra tìm kiếm khắp nơi.

Thanh Mặc Nhan một tay gắt gao nắm chặt lấy tay nàng, sợ một cái không để ý liền xảy ra sai lầm.

"Không đúng a... hẳn là ở chỗ này." Như Tiểu Lam nói thầm.

Bỗng nhiên nàng đứng dậy, nhìn trước sau, ngón tay kết ấn, gọi chó ngốc.

Chó ngốc đầu lưỡi bay múa hiện thân ra ở giữa đoàn ánh sáng, nhiệt tình nhào về hướng Như Tiểu Lam.

Không đợi nó liếm đến mặt Như Tiểu Lam, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bàn tay to, đè đầu nó lại.

Chó ngốc run run một chút, lùi về phía sau.

Ánh mắt lạnh băng của Thanh Mặc Nhan rơi xuống, tựa như vô số dao nhỏ.

Ngao ô!

Chó ngốc lập tức ngồi xổm tại chỗ, một bộ thái độ kính cẩn chờ lệnh.

"Tìm giúp ta xem con trùng tử kia chạy trốn đi đâu." Như Tiểu Lam cũng không chú ý tới "Tranh đấu" vô hình giữa chó ngốc cùng Thanh Mặc Nhan.

Gâu gâu!

Chó ngốc kêu hai tiếng, vẫy vẫy đuôi chui vào bụi hoa.

Chỉ một lúc, cành hoa bay loạn, bùn đất văng khắp nơi.

Nếu không phải Thanh Mặc Nhan phản ứng nhanh, kéo Như Tiểu Lam ra dùng tay áo che chắn cho nàng, hai người cơ hồ đã bị đất chó ngốc đào ra chôn sống.

Chó ngốc ra sức huy động chân trước, không tốn bao nhiêu thời gian đã đào ra được một cái hố.

Nó xoay người hướng bọn họ lấy lòng, trên đầu chó còn dính một đóa hoa.

Thanh Mặc Nhan đi lên trước hai bước, nhìn vọng xuống hố.

"Hình như là mật đạo?" Như Tiểu Lam kinh ngạc nói.

Bởi vì có một tầng đất ở trên, cho nên mọi người căn bản không phát hiện ra có một cửa mật đạo bị giấu ở nơi này.

Thanh Mặc Nhan nói chó ngốc tránh đường, mở cửa mật đạo ra.

Mấy con trùng tử màu đen rơi từ trên cạnh cửa xuống, chúng giống như chạy trốn chui vào trong bóng đêm.

Thanh Mặc Nhan đứng trước cửa một hồi, nghe bên trong cũng không có tiếng động dị thường nào, lúc này mới cất bước vào cửa mật đạo.

Một đường thềm đá vẫn luôn thông xuống phía dưới, Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam không ngừng đi xuống, dần dần bị bóng tối xung quanh nuốt hết.

Thanh Mặc Nhan từ trong lòng lấy ra một cái mồi lửa thắp sáng lên.

Như Tiểu Lam trời sinh một đôi mắt mèo, dù cho là ở nơi tối tăm, nàng vẫn có thể thấy rõ.

"Thanh Mặc Nhan, phía trước hình như có động tĩnh." Nàng chỉ đến một phương hướng.

Chó ngốc giương mũi ngửi ngửi, ai ai rầm rì hai tiếng.

"Chó ngốc nói phía trước toàn là trùng tử, chặn hết đường lại." Như Tiểu Lam giải thích nói.

Thanh Mặc Nhan biết nàng có thể nghe hiểu thú ngữ, cho nên liền tháo băng vải trên cánh tay trái, thả Cổ vương ra.

Bọn họ theo sau Cổ vương tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau, phía trước truyền đến thanh âm tất tất tác tác.

Như Tiểu Lam nhích lại gần người Thanh Mặc Nhan.

Ở dưới loại hoàn cảnh này, đôi mắt nàng so ra còn dùng được nhiều hơn Thanh Mặc Nhan.

"Thật dọa người..."

Thanh Mặc Nhan thả chậm bước chân, lúc này mới chú ý tới phía trước xuất hiện một bức tường, chặn đường bọn họ lại.

Cổ vương của hắn đứng ở ven tường, giơ đuôi châm của nó lên, bộ dáng có chút kỳ quái, nhìn không giống như là muốn phát động công kích.

"Cổ vương giống như nhận ra những con trùng tử kia." Như Tiểu Lam nói.

"Trùng tử ở đâu?" Thanh Mặc Nhan chỉ có thể nghe thấy những thanh âm đó, nhưng lại không nhìn thấy được một con trùng tử nào.

"Bức tường kia... tất cả đều là trùng tử." Như Tiểu Lam thở dài.

Thanh Mặc Nhan lúc này mới chú ý tới, kia không phải bức tường, mà là từ trùng tử tập hợp thành, một nhóm thật lớn.

"Doanh phi năm đó hẳn là chạy trốn từ nơi này đi." Như Tiểu Lam hỏi: "Nhưng mà những trùng tử này là từ đâu đến?"

Nàng vừa dứt lời, chợt thấy Cổ vương của Thanh Mặc Nhan bổ nhào vào trong đống trùng tử kia.

Hai người hoảng sợ.

Trùng tử lập tức đem Cổ vương nuốt sống.

Như Tiểu Lam gắt gao lôi kéo tay Thanh Mặc Nhan, muốn kéo hắn về phía sau.

"Chờ một chút." Thanh Mặc Nhan dị thường trấn định: "Chúng nó cũng không có công kích Cổ vương."

"Sao chàng biết?"

Thanh Mặc Nhan cười nhẹ: "Ta chính là biết."

Loại cảm giác này, hắn không thể nói rõ.

Cổ vương giống như là một phần thân thể hắn, tuy rằng rời khỏi thân thể hắn, nhưng mà hắn lại có thể cảm nhận được nó tồn tại, cảm nhận được trạng thái của nó.

Thậm chí đến ngay cả cảm giác của nó hắn cũng có thể cảm nhận được.

"Chúng nó cũng không gây thương hại đến Cổ vương, mà là..." Thanh Mặc Nhan hơi nghiêng đầu, giống như đang tìm từ ngữ thích hợp: "Mà là chui vào trong thân thể Cổ vương."

"Những con trùng tử này là Doanh phi lưu lại đi." Như Tiểu Lam nói ra
suy đoán lớn mật.

"Có lẽ vậy." Thanh Mặc Nhan nói không chắc chắn, bởi vì hắn không thể giải thích được vì sao nhiều năm như vậy, những cổ trùng kia còn có thể sống sót ở nơi này.

Nhớ rõ Như lão tiên sinh từng nói qua với hắn, sau khi ký chủ tử vong, cổ trùng trong cơ thể các nàng cũng sẽ bởi vì không được chu cấp đồ ăn, mà dần dần chết đi.

Vì sao cổ trùng nơi này lại có thể sống lâu như vậy?

Trong bóng đêm, thân thể Cổ vương dần dần hiện ra, tất cả trùng tử đều chui vào trong thân thể nó, đường đi phía trước cũng dần lộ ra ngoài.

Cổ vương tất tất tác tác bò trở về, nhìn qua thân hình, nó giống như không có biến hóa gì cả.

Như Tiểu Lam quan sát nửa ngày cũng không hiểu những tiểu trùng tử kia đã chui đi đâu rồi.

Thanh Mặc Nhan thu hồi Cổ vương, nắm tay nàng tiếp tục đi xuống cái động hẹp dài.

Cũng không biết đi bao lâu, phía trước xuất hiện một đạo ánh sáng.

Như Tiểu Lam lấy tay che khuất mắt, chờ đến khi hoàn toàn thích ứng với ánh sáng mới bỏ tay xuống.

"Nơi này là..."

"Là ngọn núi sau Hoa Nghiêm tự." Thanh Mặc Nhan xoay người đánh giá cửa động bọn họ vừa đi ra.

Cửa động cách mặt đất rất cao, xung quanh lại mọc đầy thực vật, cho nên cửa động bị che đậy kín mít.

"Chàng xem, bên kia có một thôn nhỏ." Như Tiểu Lam sắc mắt, vừa nhìn liền thấy nơi xa xa có khói bếp bay lên.

"Nếu nói năm đó Doanh phi thật sự chạy trốn từ đường này, như vậy nàng nhất định sẽ đến đặt chân ở thôn nhỏ kia đi." Như Tiểu Lam nói: "Chúng ta có cần đến trong thôn nhìn thử không?

Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Lần sau đi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi về trước."

Như Tiểu Lam thấy thế cũng không tiếp tục kiên trì, hai người lại theo đường cũ trở về.

May mà thời điểm bọn họ rời khỏi không có ai chú ý tới, cũng không có ai đi đến gần khu phế tích này, hai người sau khi ra khỏi mật đạo liền dùng bùn đất che lấp cửa mật đạo lại, vội vàng trở về sương phòng.

"Huyền Ngọc, đi vào cùng ta." Thanh Mặc Nhan bỏ lại một câu, bước nhanh vào phòng.

Như Tiểu Lam cảm thấy được hơi thở Thanh Mặc Nhan không ổn, cũng theo sát tiền vào, chỉ thấy Thanh Mặc Nhan vội vàng kéo y phục, lộ ra dấu Cổ vương trên cánh tay trái.

Phía dưới băng vải, Cổ vương đang ngo ngoe rục rịch, tựa như là liều mạng giãy giụa, nó giống như chuẩn bị thoát khỏi tầng pháp chú vẽ bằng chu sa trên băng vải.

"Sao... tại sao lại như vậy?"  Như Tiểu Lam sợ hãi.

Vì sao đột nhiên Cổ vương lại phát tác, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện vừa rồi ở trong động?

"Đi giúp nó tìm chút đồ ăn về đây." Thanh Mặc Nhan thở dốc nói, một lần nữa ngẩng đầu, đáy mắt đã bị nhiễm một tầng huyết sắc.

Như Tiểu Lam kinh hãi, cổ độc cứ như vậy không dấu hiệu bất ngờ phát tác, hơn nữa dù cho nàng ở bên người hắn, cũng không thể áp chế xuống được.

"Nó phải ăn thức ăn sống mới có thể an tĩnh lại, mau đi..." Thanh Mặc Nhan thúc giục Huyền Ngọc.

Huyền Ngọc vội vàng ra khỏi cửa.

Nhưng mà nơi này là Hoa Nghiêm tự, Huyền Ngọc đi đâu mới có thể tìm được thức ăn sống!

Như Tiểu Lam kinh hồn táng đảm nhìn huyết sắc nơi đáy mắt Thanh Mặc Nhan càng ngày càng đậm, Cổ vương đã đạt tới trạng thái điên cuồng, giống như tùy thời đều có thể thoát khỏi khống chế của Thanh Mặc Nhan với nó.

Chỉ cần thoát khỏi khống chế của Thanh Mặc Nhan, thứ nó ăn đầu tiên sẽ là ký chủ của mình.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện