Thanh Mặc Nhan bế Như Tiểu Lam lên xe ngựa.
Bánh xe chuyển động, thân hình Như Tiểu Lam không ổn, đầu đụng vào trên cạnh xe.
Thanh Mặc Nhan thấy bộ dáng mơ hồ của nàng, chỗ nào đó trong lòng bỗng rối tinh rối mù.
"Cũng tại ngươi tham ăn." Hắn kéo nàng lại gần, để nàng ngồi lên trên đùi mình.
Ánh mắt to ngập nước của Như Tiểu Lam nhìn vào hắn, nhếch miệng cười ngây ngô: "Thanh Mặc Nhan, ta muốn về nhà."
Thanh Mặc Nhan tiếp lời: "Về nhà."
"Nhưng mà sau khi ta về rồi sẽ không bao giờ được nhìn thấy ngươi nữa." Như Tiểu Lam chu môi.
Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người.
Nàng nói muốn về nhà, nguyên lai là không giống với ý về nhà mà hắn vừa nghĩ?
Như Tiểu Lam thì thầm trong miệng, Thanh Mặc Nhan nghe nàng nói đứt quãng.
"Trở về được thì thật tốt... Mỗi ngày ta sẽ không cần lo lắng phải ăn chuột chết, cũng không cần lo lắng bị phụ thân ngươi đuổi ra ngoài, không cần mỗi ngày phải lấy lòng ngươi... Sau này tha hồ mà sống."
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan dần dần ảm đạm xuống: "Huyền Ngọc." Hắn hướng ra phía ngoài gọi.
"Thế tử có gì phân phó?" Bên ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm của Huyền Ngọc.
"Ra khỏi thành, đến điền trang (*)."
(*) Điền trang: Ruộng vườn, trang trại của quý tộc. Đồng nghĩa với trang viên.
Huyền Ngọc ngẩn người: "Không trở về Hầu phủ?"
"Ân."
Xe ngựa đổi hướng, ra khỏi thành.
Vừa ra khỏi thành Như Tiểu Lam đã bắt đầu lăn lộn, gân cổ căng lên một cách kỳ quái, sau đó liền bò lên trên người Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan đang nghĩ muốn kéo nàng xuống, kết quả lại bị nàng cắn một cái lên cổ.
Thật vật vả hắn mới nhịn xuống được loại xúc động muốn cắn lại nàng, hắn vỗ lên mông nàng một cái, uy hiếp nói: "Sủng vật mà lại dám cắn chủ nhân? Nếu còn bướng bỉnh ta sẽ ném ngươi ra ngoài."
Nghe xong lời này Như Tiểu Lam thật sự đã an tĩnh lại, đần độn ngồi ở chỗ kia nhìn hắn, rồi sau đó oa oa khóc to lên.
"Ông nội, ngươi không cần ta nữa!"
Thanh Mặc Nhan cứng đờ.
"Ông nội!" Như Tiểu Lam chui đầu vào trong lòng hắn.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan run rẩy, gân xanh trên thái dương đều nổi lên.
Không nghĩ tới tửu lượng của vật nhỏ lại kém đến thế, xem ra sau này phải trông coi nàng thật cẩn thận, tuyệt đối không để cho nàng động đến rượu.
Như Tiểu Lam náo loạn một hồi xong cuối cùng cũng an tĩnh lại, nàng trốn vào một góc của xe ngựa không chịu đến gần hắn.
"Tam thúc là đồ trứng thối!" Nàng nâng chân nhỏ lên đá vào hắn: "Ông nội vừa mất, ngươi đã muốn đuổi ta đi, hiện tại ngươi cũng được như ý nguyện rồi, rốt cuộc ta đã không thể trở về được nữa..."
Thanh Mặc Nhan chưa bao giờ cảm thấy mệt tâm như lúc này.
Vật nhỏ ngày thường ngoan ngoãn bây giờ lại ầm ĩ lên đến dọa người, mới qua một lúc, mà hắn đã được làm ông nội, tam thúc rồi các loại nhân vật.
Dù cho bây giờ hoàng đế có đứng ở trước mặt thì hắn cũng không cảm thấy mệt tâm đến thế.
Như Tiểu Lam vô tâm vô phế náo loạn ra đủ chuyện xong lại còn thoải mái nằm ở trong lòng hắn hô hô ngủ.
Thanh Mặc Nhan rũ mắt nhìn nàng, đỡ chán cười nhẹ.
Ai có thể nghĩ đến đường đường là Đại Lý Tự Thiếu Khanh lại không có biện pháp với một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa.
Nhéo nhéo khuôn mặt nàng, Như Tiểu Lam lẩm bẩm mấy câu, nhưng đôi mắt vẫn an tĩnh nhắm lại.
Nàng thế nhưng lại đem hết cả khuôn mặt chôn vào trong lòng hắn, càng thể hiện ra nàng rất tín nhiệm và không muốn rời xa hắn.
Nhưng mà câu nói "về nhà" kia rốt cuộc là có ý gì?
Trừ hắn ra, hắn tuyệt đối không cho phép nàng có một gia đình khác ở bên ngoài.
Đùa nghịch vòng cổ đá ngũ sắc trên cổ nàng, hai tròng mắt Thanh Mặc Nhan bỗng nhiên u ám, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng không có lấy một tia ánh sáng.
Tiểu gia hỏa chỉ có thể thuộc về hắn.
Khi Như Tiểu Lam tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn.
Ánh sáng màu vàng của hoàng hôn chiếu vào phòng qua đường cửa sổ, ở trên sàn nhà hiện ra những ánh sáng lớn nhỏ không đồng nhất.
Như Tiểu Lam mở to mắt, nhìn phòng ốc xa lạ, cả nửa ngày vẫn chưa khôi phục được tinh thần.
Đây là đâu?
Ngoài cửa sổ ẩn ẩn truyền đến thanh âm của Huyền Ngọc.
Như Tiểu Lam ngồi dậy, phát hiện y phục trên người đều đã bị thay đổi, lúc này nàng chỉ mặc trên người một kiện áo đơn mỏng có thêu mấy bông hoa ở trên.
Nhảy xuống giường, Như Tiểu Lam xoạch xoạch chạy ra ngoài cửa.
Trong viện được dọn dẹp sạch sẽ, một ít nông cụ được đặt ở góc tường, hơi có hương vị của nông thôn.
Đây không phải là Hầu phủ.
Như Tiểu Lam không tìm thấy Thanh Mặc Nhan, vì thế liền đi ra ngoài sân, mới đi đến cạnh
cửa đã ngửi thấy được mùi hương của quả ngọt.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cây lê lớn với đầy quả ở trên.
Hai mắt Như Tiểu Lam sáng lên.
Đây chính là hoa quả thuần thiên nhiên a, nhất định phải nếm thử.
Nhưng mà cây quá cao, nàng căn bản là không với tới được.
Suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu Như Tiểu Lam toát ra một cái ý niệm: Nàng còn có thể biến thành mèo hương sao?
Lần trước nàng đã có ý nghĩ muốn biến trở về làm mèo hương, nhưng mà lại thất bại.
Nhắm mắt lại, nàng chuyên tâm cảm thụ cỗ nhiệt lưu đang quanh quẩn ở trong cơ thể.
Ánh sáng nhàn nhạt từ trên người nàng toát ra...
Vầng sáng bao phủ được một lúc, đã thấy trên mặt đất chỉ còn lại kiện áo đơn mỏng cùng với một đôi giày thêu nho nhỏ.
Áo đơn động đậy, chỉ thấy từ phía dưới bò ra một con mèo hương màu đen, đang mở to đôi mắt màu xanh biếc.
Nguyên lai lại có thể biến trở về a!
Sau khi biến thành mèo hương, trèo lên cây với nàng mà nói là một chuyện hết sức dễ dàng, nàng liền vèo vèo bò đi lên.
Nàng hái được quả lê, rồi lại trèo lên trên ngọn cây ngồi xuống, nhai nhai không ngừng bắt đầu gặm.
Thời điểm Thanh Mặc Nhan trở về, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là chiếc áo đơn mỏng đang nằm ở trên mặt đất.
Nhặt chiếc áo kia lên, trong mắt hắn hiện lên chút kinh hoảng, đi nhanh vào trong phòng.
Trong phòng im ắng, một bóng người cũng không có.
"Huyền Ngọc!" Thanh Mặc Nhan quát lên một tiếng.
Huyền Ngọc chạy từ ngoài viện vào.
"Không thấy Tiểu Lam."
Vẻ mặt Huyền Ngọc mờ mịt: "Thuộc hạ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài viện, nhưng không hề thấy tiểu thư đi ra ngoài, cũng không có người khả nghi nào tiến vào trong."
Thanh Mặc Nhan chau mày: "Phái người đi tìm."
Huyền Ngọc lĩnh mệnh, miệng lại nói thầm: "Một người đang sống sờ sờ không có khả năng tự nhiên biến mất như vậy."
Lời này đột nhiên nhắc nhở Thanh Mặc Nhan, ánh mắt hắn sáng lên, đi đến nơi nhặt được bộ xiêm y kia.
Ngẩng đầu lên nhìn, ở phía trên cây cành lá tốt tươi, kết ra không ít quả lê.
Đôi mắt Thanh Mặc Nhan híp lại, nhánh cây lay động chuyền đến một thanh âm rất nhỏ.
"Không cần tìm nữa, các ngươi lui ra hết đi." Thanh Mặc Nhan mệnh lệnh nói.
Huyền Ngọc mang theo khó hiểu lui ra ngoài.
"Vật nhỏ." Thanh Mặc Nhan dương đầu lên khẽ gọi.
Rất nhanh, trên ngọn cây vang lên tiếng sàn sạt, ngay sau đó một cái hạt lê rơi từ trên cao xuống.
Thanh Mặc Nhan lùi về phía sau một bước, hạt lê rơi ở trên đất.
Một đạo bóng đen nhanh như mũi tên từ trên cây lao xuống, trực tiếp chui vào lòng hắn.
"Chít chít chít chít!" Mèo hương màu đen lông trên người đang xù hết cả lên, như là nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ, lại giống như đang muốn kể cái gì đó cho hắn nghe.
"Biến trở về cho ta!" Thanh Mặc Nhan chú ý tới sau khi vật nhỏ biến thành mèo hương chiều cao đã lớn hơn so với trước kia không ít.
Trước kia nàng vừa vặn có thể nằm trong lòng bàn tay hắn, mà hiện tại lại lớn bằng cả hai bàn tay hắn cộng lại... Vật nhỏ quả nhiên là lớn rất nhanh.
Một đạo ánh sáng hiện lên, nữ hài tử toàn thân trơn bóng xuất hiện ở trước mặt hắn, sau đó lại ôm chặt lấy cổ hắn.
"Thanh Mặc Nhan, ta cảm nhận được tà khí!" Trong mắt Như Tiểu Lam hoàn toàn là hoảng sợ: "Giống với tà khí trên người con rối đứng đầu kia!"