Mấy ngày liên tiếp, Thanh Mặc Nhan đều ở trong điền trang, không hề vào lại trong thành.
Huyền Ngọc bên này đã phái người theo sát nhị thiếu gia, bởi vì Thanh Mặc Nhan không trở về Hầu phủ, cho nên nhị thiếu gia căn bản không thể biết được hành tung của Thanh Mặc Nhan, dù cho hắn có thể đoán ra được chyện Thanh Mặc Nhan đến điền trang, cũng sẽ không dám tùy tiện đến gần.
Bởi vì điền trang kia là do Hoàng Thượng thưởng cho Thanh Mặc Nhan, trước kia nó thuộc về sản nghiệp của hoàng thất, cho nên người thường căn bản là không dám tiếp cận đến.
Mỗi ngày Thanh Mặc Nhan đều ở trong điền trang, đã làm cho Như Tiểu Lam phải nghẹn họng rồi.
Ngày nào nàng cũng phải nghe hắn giảng giải về quy củ ở trong cung, hắn còn muốn dạy nàng cách phân biệt tranh phục của những người trong cung, thậm chí hắn còn viết cho nàng một phần bản thảo, muốn nàng chép lại y nguyên chữ viết ở trên đó.
Đây đều là cái quỷ gì a!
Như Tiểu Lam thật muốn cầm lấy phần bản thảo chữ như gà bới kia rồi quăng xuống đất.
Ta vì cái gì phải chép lại cái loại đồ vật này!
Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt ngồi ở một bên đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cung yến ngắm trăng ngày mười lăm, Hoàng Thượng muốn gặp mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn kêu hắn là lão gia gia trước mặt mọi người."
Như Tiểu Lam há miệng thở dốc, muốn giải thích cho chính mình, nhưng mà bỗng nhiên nàng lại phát hiện ra bản thân quả thật là không có một lý do nào thuyết phục.
Hơn nữa đối với quy củ ở trong cung, cái gì nàng cũng không hiểu.
Lần trước khi bọn họ vào cung triệu kiến cũng chỉ có một mình hoàng đế ở đó, nếu như ở trong cung yến lần này nháo ra chê cười, nàng sẽ làm mất đi mặt mũi của Thanh Mặc Nhan.
Thở phì phì ngồi trở lại trên ghế, Như Tiểu Lam một lần nữa cầm tờ bản thảo kia lên.
Nhưng mặt trên lại có rất nhiều chữ mà nàng không biết.
Thanh Mặc Nhan liền đọc cho nàng nghe, nàng dùng chữ giản thể (*) viết qua một lần.
(*) Chữ giản thể: Một trong nhiều cách đơn giản hóa chữ Hán.
Nhìn thấy chữ nàng viết, Thanh Mặc Nhan cảm thấy dị thường khiếp sợ.
"Ngươi đây là đang vẽ cái gì?"
"Không có gì... Chỉ là một ít ký hiệu mà thôi." Như Tiểu Lam chột dạ rụt cổ lại, nàng cũng không muốn tranh luận với hắn về vấn đề một con mèo hương làm sao mà lại viết ra được loại chữ này.
Ánh mắt Thanh đánh giá nàng, khiến nàng không dám nhìn thẳng vào hắn.
Huyền Ngọc đứng ở gần đó, lẳng lặng cúi đầu.
Trải qua mấy ngày nay hắn cũng đã biết rõ một số việc.
Nữ hài tử mười tuổi trước mắt này, thế nhưng lại chính là Như Tiểu Lam.
Chuyện này thật sự là quá mức quỷ dị, nhưng mà hắn thấy thái độ của chủ tử đối với Như Tiểu Lam vẫn như bình thường, thỉnh thoảng còn trêu cợt Như Tiểu Lam đến mức tức giận dựng lông lên, cũng không có tình huống nào khác phát sinh, vì thế tâm của Huyền Ngọc cũng thả lỏng xuống dưới.
Dù sao chỉ cần thế tử vui là được rồi, một thuộc hạ như hắn tự nhiên cũng không có gì để nói.
Lại nói nữ hài tử này khi đi theo bên người thế tử, thế nhưng lại rất giống với con mèo hương trước kia, đều áp chế được cổ độc phát tác, cho nên hắn cao hứng còn không kịp nữa là.
"Ngươi nói dối ở trước mặt Hoàng Thượng mà không sợ bị hắn phát hiện?" Như Tiểu Lam rất hiếu kỳ, làm sao Thanh Mặc Nhan có thể nói dối giỏi đến mức mặc không đổi sắc tim không đập mạnh đây.
Thanh Mặc Nhan khinh thường liếc nàng một cái: "Ngươi tưởng tất cả mọi người đều giống ngươi?"
"Giống ta thì sao?" Như Tiểu Lam hồn nhiên tỏ ra khó hiểu.
"Cái gì cũng viết hết ở trên mặt." Ngữ khí của Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn mang theo ý cười.
Như Tiểu Lam lập tức như quả cà tím bị xẹp lép.
Ở trước mặt người kia, nàng thật sự là đến nửa điểm mặt mũi cũng không còn.
Cái gì khí tiết a, cái gì tự tôn a, đều rời nàng mà đi hết rồi.
Đây là nhân sinh của một con mèo a!
"Uổng phí ta có lòng hảo tâm, còn đi lo lắng cho ngươi..." Trong miệng nàng lẩm bà lẩm bẩm.
Kỳ thật Thanh Mặc Nhan làm sao mà không biết được tâm ý của nàng, chuyện có liên quan đến thân thế của nàng, đến ngay cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy rất mơ hồ, càng đừng nói là bắt người khác phải tin.
Hoàng đế cũng chẳng phải là tin tưởng vào lời nói của hắn, mà là bởi vì sự tồn tại của Như Tiểu Lam không hề gây ra uy hiếp gì cho hoàng đế.
Hoàng đế giúp Như Tiểu Lam làm sáng tỏ thân phận, hắn tự nhiên là lại nợ thêm một cái ân tình, từ đó phải bán mạng cho hoàng đế.
Nghĩ đến hai chữ "bán mạng" này, khóe miệng Thanh Mặc Nhan liền lộ ra nhè nhẹ ý cười lạnh lẽo.
Mặc kệ ra sao, hắn cũng phải tìm ra bằng được thuốc dẫn của cổ độc.
Trước kia mỗi lần hắn đi tìm kiếm giải dược, đều gặp phải rất nhiều phiền toái, mỗi lần đều là cao hứng khi đi, mất hứng khi về.
Thật giống như có người đang cố ý gây phiền toái cho hắn, không muốn để cho hắn gom đủ thuốc dẫn chế thành giải dược.
Cho nên lúc này đây, hắn muốn dùng lý do là đi tìm tộc nhân giúp Như Tiểu Lam để ngụy trang cho việc âm thầm đi tìm giải dược của hắn, hắn
ngược lại đang muốn nhìn xem, phía sau rốt cuộc là người nào đang làm trò quỷ.
Như Tiểu Lam nhẫn nại chép bản thảo, học quy củ, nhưng mà đến ngày thứ ba, nàng rốt cuộc cũng không chịu được nữa.
"Ta muốn chết, Thanh Mặc Nhan ngươi giết ta đi..." Dù sao đã không còn mặt mũi nữa, nàng liền dứt khoát lăn đi lăn lại ở trên giường.
Thanh Mặc Nhan cố gắng nhịn cười.
Bộ dáng đáng thương của vật nhỏ không khỏi khiến hắn cảm thấy buồn cười.
"Mới ngoan ngoãn được vài ngày mà giờ đã không an phận?"
"Ta làm không được, ngươi lại cứ bắt ta phải học mấy thứ này, ta đây muốn thăng thiên." Như Tiểu Lam toàn lực lấy lòng người nào đó.
Thanh Mặc Nhan bế nàng từ trên giường lên: "Không được nói bậy."
Như Tiểu Lam liều mạng giãy giụa, nhưng mà sức lực của Thanh Mặc Nhan lại phi thường lớn, nàng căn bản là không giãy thoát được, cuối cùng hai tay còn bị hắn nắm lại, ở trong lòng hắn không thể động đậy được nữa.
"Thấy buồn?"
Như Tiểu Lam gật đầu như giã tỏi.
"Nếu ngươi có thể đọc được bản thảo kia, thì hôm nay ta sẽ mang ngươi vào thành ăn uống."
Ánh mắt Như Tiểu Lam sáng lên.
"Thật sự?"
Có lời hứa hẹn của Thanh Mặc Nhan, cái bản thảo khó hiểu kia cũng trở nên bớt khó khăn hơn, Như Tiểu Lam đọc ngắt đoạn mãi cuối cùng cũng qua.
Thanh Mặc Nhan cũng biết, bắt nàng phải đọc lưu loát mấy chữ kia là một chuyện vô cùng khó, cho nên cũng không muốn gây khó dễ cho nàng, sau khi hai người thay đổi y phục xong thì liền đi thẳng vào thành.
"Ta muốn ăn cái này! Cái kia cũng không tồi..."
"Thanh Mặc Nhan! Ngươi mau đến đây xem..."
"Thanh Mặc Nhan! Thanh Mặc Nhan!"
Dọc theo đường đi, vật nhỏ ồn ào nhốn nháo, Thanh Mặc Nhan lại vẫn phi thường bình tĩnh.
Chỉ có đám người Huyền Ngọc mới cảm nhận được thế tử không giống với trước đây, một chút ý tứ tức giận cũng không có.
Trên đường rất náo nhiệt, người bán hàng rong ở ven đường đều hét to lên giao hàng, hai bên đường phố đều à cửa hàng san sát nhau, mọi người tới tới lui lui đi qua không ngừng.
Như Tiểu Lam cảm thấy không thỏa mãn khi phải ngồi trên xe, liền quấn lấy Thanh Mặc Nhan đi xuống xe ngựa, hai người chậm rãi đi bộ ở trên đường.
Thanh Mặc Nhan nắm lấy tay nàng, Huyền Ngọc cùng đám tử sĩ đi theo phía sau bọn hắn, thỉnh thoảng lại tiến lên lấy tay ngăn ở phía trước bọn hắn để ngăn cản dòng người đang chen chúc đi qua.
Như Tiểu Lam nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, một hồi thì đứng ở quầy hàng bên này, một hồi sau lại chạy sang quầy hàng khác chơi đùa hết sức vui vẻ.
Thanh Mặc Nhan nhẫn lại đi theo nàng, nhưng mà dần dần hắn lại phát hiện ra, vật nhỏ nhìn nhiều, thích cũng nhiều, nhưng lại không hề mở miệng ra nói là muốn mua.
"Ngươi không thích những cái đó sao?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
"Thích a." Như Tiểu Lam thở dài.
"Thích có thể mua về."
Như Tiểu Lam thè lưỡi: "Ta thích rất nhiều thứ, nhưng không phải cứ thấy thích là mua, lại nói mua mấy thứ này về chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, vẫn là tiết kiệm một chút tiền cho ngươi đi."
Nói xong nàng cười hì hì rồi đi tới mấy quầy hàng ở phía trước.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm, lông mày đang nhíu chặt cũng đã dãn dần ra.
Vật nhỏ muốn tiết kiệm tiền cho hắn?
Chẳng lẽ nàng không biết mấy thứ này trị giá bao nhiêu tiền, cho rằng chúng có thể khiến hắn trở nên nghèo túng.
Như Tiểu Lam lúc này đang ở trước một cái quầy hàng, nàng ngồi xổm ở nơi đó tò mò nhìn các món đồ trang trí đang được đặt ở trên mặt đất.
Ngay tại lúc nàng cầm lên một khối ngọc thạch chất lượng kém, thì từ trên đỉnh đầu liền truyền đến thanh âm của người bán hàng rong: " Tiểu nha đầu, ta biết ngươi từ đâu đến..."
Như Tiểu Lam kinh hãi trợn tròn mắt.
Người bán hàng kia nhìn qua rất bình thường, nhưng mà lời hắn nói với Như Tiểu Lam lại chẳng khác gì sóng to gió lớn.
Chẳng lẽ... Có người biết thân phận thật sự của nàng?