Sau khi thấy vợ mình mua sắm xong, người chồng cũng vội vàng đi đến trước ngăn tủ mua sắm đồ vật.
Người vợ không khỏi có chút bất mãn oán trách: "Ta đã mua rồi, chàng mua thêm làm gì? Chê nhà ta quá nhiều tiền sao?"
Cái khó ló cái khôn, người chồng nói: "Nàng xem, cái bật lửa này thật rẻ, chỉ 1 văn tiền là có thể mua được, còn có cuộn giấy này, một cuộn lớn như vậy mà chỉ có 3 văn tiền, quá rẻ.
Nhân lúc hiện tại không ai dám lại đây mua sắm, chúng ta phải mua nhiều một chút, qua tay bán lại..
Khụ, khụ, ý ta là cho dù cầm đi làm lấy lòng cũng rất có mặt mũi, đúng không?"
Người đàn càng nói càng cảm thấy trong lòng hưng phấn, nếu hắn ta lặng lẽ bắn những đồ vật này, nói không chừng cũng thật sự kiếm lời một mớ?
Người vợ nghe vậy cũng gật đầu, nhưng rồi lại có nghi ngờ khác: "Nhưng mà mua nhiều như vậy thì làm sao mang về hết?"
Người đàn ông cởi áo ngoài ra trải trên sàn nhà bóng loáng sạch sẽ: "Không phải có quần áo hay sao? Chúng ta dùng quần áo gói lại, như vậy là có thể mang về rồi?"
"Nói cũng đúng."
Hai người lập tức cùng nhau khuân vác tất cả đồ vậy đã mua sắm tới.
Trong sảnh lớn khách sạn, Phong Nguyên Ninh vui rạo rực phát hiện số đếm trong giao diện giả thuyết lại thay đổi, Quách Vũ Thạch lại lần nữa dẫn theo khách hàng mới cho cô.
Điều kiện thăng cấp khách sạn: Chiêu đãi khách hàng 14/50, hoàn thành nhiệm vụ 1/3.
Nhiệm vụ: Chiêu đãi 15 vị khách (11/15), giải khóa đặc hiệu của khách sạn: Tự động làm sạch.
Nếu lại có bốn người sử dụng máy bán hàng tự động thì cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ chiêu đãi khách hàng này.
Cô chơi trò chơi giết thời gian trong chốc lát, lại lần nữa mở giao diện giả thuyết của hệ thống ra, phát hiện số đếm của nhiệm vụ không có thay đổi gì nữa.
Xem ra Quách Vũ Thạch chỉ đưa tới hai vị khách mới.
Cô không nhịn được mà có chút lo âu sốt ruột.
Mắt thấy nhiệm vụ này sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu bốn người, cô ướt gì nó có thể hoàn thành ngay lập tức.
Cô suy nghĩ một chút, đơn giản đi ra khỏi quầy, đẩy ra cửa kính đi đến cổng khách sạn.
Không có máy nước, cô quyết định chính mình đóng giả làm máy nước, nhìn xem thử có thể hấp dẫn người qua đường lại đây hay không.
Cô đứng ở cổng khách sạn, giả vờ như đang nhìn phong cảnh ở nơi xa xa.
Nơi xa có núi, có nước, có cây, có hoa, có cỏ, không khí tươi mát, ngoại trừ có chút nóng ra, nơi này gần như không có khuyết điểm gì cả.
Bầu trời xanh thẳm, không một áng mây.
Phía trước không xa chính là con đường đất vàng, hiện tại đã hầu như không có người đi đường.
Thật ra điều này cũng rất bình thường, thời tiếc oi bức như vậy, trừ khi là bất đắc dĩ, nếu không thì ai muốn ra đường chịu đựng ánh nắng chói chang thiêu đốt này? Những người có việc cần ra ngoài đều đã đi từ sáng tinh mơ rồi.
Cô suy đoán, lúc cô ăn mì ăn liền ở cổng khách sạn cũng là giai đoạn của thời kỳ đông người qua lại nhất rồi.
Cô ngồi canh một hồi lâu, bỗng nhiên nhìn đến hình như trên đường mơ hồ xuất hiện một bóng người, giống như