Quách Vũ Thạch xé mở gói lẩu tự sôi, bắt đầu dựa theo trình tự bỏ gia vị, đoe nước trong vào hộp ngoài cùng, cuối cùng đậy cái nắp lên, chờ đợi lẩu tự sôi được nấu chín.
Quách Vũ Thạch phát hiện, tiểu nhị vẫn chưa có biểu hiện khác thường nào, chỉ tò mò nhìn hộp lẩu tự sôi này.
Rõ ràng tiểu nhị đứng ở một khoảng cách không xa, nhưng nhìn qua, dường như gã vẫn không biết tình hình của lẩu tự sôi? Quách Vũ Thạch không khỏi suy đoán, chẳng lẽ chỉ có ở bên trong khách sạn mới có thể biết rõ chi tiết của các sản phẩm trong khách sạn?
Không bao lâu sau, một mùi hương nóng bỏng trong không khí lan truyền ra, nồng đậm lại kích thích, làm người ta không khỏi thèm thuồng.
Ngươid xung quanh sôi nổi bị hương vị này hấp dẫn mà đến đây, có vị khách trong khách đ.iếm, có chưởng quầy của khách đi.ếm, tiểu nhị của khách đ.iếm, người đang xếp hàng ở cổng Y Cốc cách đó không xa cũng sôi nổi quay đầu nhìn qua.
Có khách bất mãn nói: "Chưởng quầy, không phải nói ông nói trong tiệm không chuẩn khách mang thức ăn bên ngoài vào sao? Chẳng lẽ trong tiệm của ông có bán cái hộp này?"
Chưởng quầy khách đi.ếm lạnh lùng liếc người nọ một cái: "Đương nhiên không phải.
Có một số người có thể tự nhiên làm lơ quy định của cửa hàng này, nếu ngươi có đủ thực lực thì dù có ở chỗ này ăn bá vương cơm, bổn tiệm cũng tuyệt đối không truy cứu.
"
Các vị khách lập tức không nói nên lời, không còn ai nghi ngờ quy định của khách đ.iếm này, cũng không hoàn toàn là kiêng kị năng lực của khách điế.m, có rất nhiều người là kiêng kị gia tộc Minh thị phía sau lưng khách đi.ếm.
Quách Vũ Thạch: "! "
Làm người được lợi, ông ta không có lời nào để nói.
Một lúc lâu sâu, có một vị khách trẻ tuổi dò hỏi Quách Vũ Thạch: "Tiền bối, rốt cuộc ngài mua cái gọi là lẩu tự sôi này ở đâu vậy?"
Quách Vũ Thạch lập tức trả lời: "Khách sạn Tiên Viên, ở bên ngoài cửa nam của huyện thành đất.
"
"Khách sạn Tiên Viên?" Một người khác khiếp sợ nói: "Buổi sáng tôi có đi ngang qua đó, nhưng cửa hàng kia không phải.
.
" Người này chần chờ không nói hết câu.
Quách Vũ Thạch nói: "Cửa hàng kia thật sự có chýt kỳ lạ, nhưng mà tôi đã ghé vào rồi, không phải đến bây giờ vẫn không có chuyện gì sao? Tất cả đồ vật trong cửa hàng kia đều là xưa nay chưa từng có, đừng nói khách đi.ếm của Minh thị thua xa nó, ngay cả tửu lầu, khách đi.ếm trong huyện thành cũng không thể sánh bằng, ta cảm thấy có lẽ chủ nhân của cửa hàng kia là thần tiên xuống trần gian dạo chơi?"
Chưởng quầy của khách đi.ếm Minh thị vừa nghe vậy, gương mặt tức thì lúc xanh lúc đỏ, thiếu chút nữa là chửi ầm lên.
Ông ta nề mặt Quách Vũ Thạch, nhưng người ta lại không chừa cho ông ta chút mặt mũi nào, luôn miệng khen ngợi cửa hàng kia cũng thôi đi, còn cố ý dẫm khách đ.iếm Minh thị một chân lại một chân.
Đáng hận nhất là còn lấy tửu lầu, khách điế.m trong huyện dẫm ông ta.
Chưởng quầy của khách điế.m hít sâu một hơi, khóe miệng treo nụ cười lạnh lùng: "Tiên? Đã nói là kỳ lạ thì ai dám bảo đảm chủ tiệm kia không phải yêu ma quỷ quái? Yêu ma quỷ quái chỉ tạm thời không hại người, nói không chừng là muốn thả dài cần câu đợi câu cá lớn, có đúng không?"
Quách Vũ Thạch không cho là đúng nói: "Vị chủ tiệm kia có pháp thuật thần thông quảng đại, nếu thật muốn hại người thì e chỉ cần vẫy tay là có thể lấy đi tính mạng của rất nhiều người, cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy?"
Chưởng quầy của khách điế.m nói: "Cũng có thể là chủ tiệm bị cái gì đó kiềm chế, hoặc chỉ là nỏ mạnh hết