Vân Nhi sợ hãi không nói nên lời, lúc nàng tưới nước, nàng phát hiện có rất nhiều ong đầu hổ, nên chắc chắn hoa này không thể dùng để ngâm nước tắm.
Nhưng Tuyết phi lại không cho nàng có cơ hội giải thích, Vân Nhi sợ đến sắp ngất:" Nương nương, đừng!.
"Tuyết phi liếc nhìn nàng một cái, lạnh giọng nói:" Đanh gần chết mới được dừng lại, để xem sau này tiện tỳ có mắt không biết thái sơn này dám ngăn cản ta hái hoa nữa không?"Vân Nhi chưa kịp nói thêm gì nữa, miệng nàng đã bị người dùng giẻ nhét vào, kéo ra ngoài đánh phạt, Mai nhi cùng Thải nhi cũng đã hái được một rổ hoa nhài, Tuyết phi vui vẻ cùng đám cung nữ, thái giám rời đi.
Vân Miên dùng pháp thuật, khiến cho bản tử đánh xuống người Vân Nhi như đánh vào bông, Vân Nhi không thấy đau cũng không có thương tổn gì.
Hai mươi đại bản đã đánh xong, đám thị vệ cũng rời đi, Vân Nhi đứng trong vườn hoa nhài âm thầm gạt lệ, thần sắc đau thương.
Nàng nhìn thấy ong đầu hổ trong khóm hoa nhài liền khiếp sợ.
Ong đầu hổ tính tình hung dữ, toàn thân đều có độc, người thường chạm vào sẽ bị sưng đỏ, ngứa ngáy, đau đớn không chịu nổi.
Luống hoa nhài này do Vân Nhi phụ trách chăm sóc, nếu Tuyết phi dùng hoa nhài ngâm nước tắm mà bị trúng độc nếu tra ra, nàng chắc chắn sẽ bị rơi đầu.
Vân Miên nhìn thấy xung quanh không có người, liền biến thân thành một tiểu cung nữ bước tới gần Vân Nhi, đưa khăn tay cho Vân Nhi lau mắt, trấn an nàng ta:" Đừng khóc, sau này gặp Tuyết phi cẩn thận một chút là được.
"Vân Nhi tủi thân, nàng sống trong hoàng cung này luôn phập phồng lo sợ, nàng khóc thật lâu, Vân Miên vẫn ở bên cạnh an ủi nàng, Vân Nhi đem tâm sự trong lòng nói hết với Vân Miên:" Ta từ nhỏ đã cũng tổ mẫu sống nương tựa lẫn nhau, nay tổ mẫu bệnh nặng, không biết sống chết ra sao? Ta lại không thể ở bên cạnh chăm sóc, báo hiếu cho người!.
.
"Nàng đã xin nghỉ một thời gian về quê nhà, chăm sóc tổ mẫu, nhưng chưởng sự không đồng ý!.
Nàng sợ đến khi nàng được xuất cung, tổ mẫu đã không còn, nghĩ đến đây, khóe mắt nàng lại đỏ ửng.
Cảm động với lòng hiếu thảo của nàng, Vân Miên quyết định ra tay giúp đỡ Vân Nhi một phen, Vân Miên nhìn Vân Nhi chớp chớp mắt, ra vẻ thần bí nói:" Vân Nhi, ta có thể giúp ngươi ra khỏi cung!"Vân Nhi cười khổ nói:" Đa tạ ý tốt ngươi, cho dù trốn được ra khỏi hoàng cung, chỉ sợ mặt trời chưa ló dạng đã bị bắt trở về, bị xử tử là chuyện không thể nào tránh khỏi.
"" Thì ra ngươi đang lo lắng