Kiêu Chiến kiên nhẫn hỏi: “ Ngươi đang muốn hỏi trẫm tại sao lại lãnh đạm với Trần phi như vậy đúng không?”Vân Miên gật đầu, nghĩ thầm: Ký chủ, nếu ngươi đem sự kiên nhẫn của ngươi đối với một con chim dành cho các phi tần của ngươi thì thật quá tốt rồi.Kiêu Chiến lắc đầu, thở dài: “Ngươi không hiểu, các nàng tiếp cận trẫm đều có mục đích riêng cả, không có một ai trong các nàng đối với trẫm thật lòng cả.
Nếu như đem tình cảm cùng lợi ích gộp lại chung, thì trẫm nguyện sống một mình cả đời.”“Ký chủ a, ngươi là Hoàng Thượng, ngươi không thể tham lam như vậy.
Ngươi tọa ủng vạn dặm giang sơn, xung quanh lại có nhiều mỹ nhân như vậy, rất nhiều nam nhân trong thiên hạ mơ ước vị trí cao cao tại thượng của ngươi.
Ngươi như thế nào lại có thể hi vọng xa vời có một nữ nhân tiếp cận ngươi chỉ đơn thuần là vì tình yêu thôi?”Vân Miên tuy rằng không tán thành lời nói của Kiêu Chiến, nhưng khi hắn nói những lời này thì vẻ mặt rất buồn bả và đau lòng, trên mặt hắn như viết “ Trẫm thà thiếu chứ không ẩu” , nàng thấy nam nhân như vậy rất mê hoặc người khác.Bất quá cho dù có bị mê hay hoặc gì đi nữa, Vân Miên cũng không quên nhiệm vụ nàng hạ phàm, nàng tiếp tục nói: “ Ngươi có lẻ suy nghĩ quá phức tạp, nếu ngươi tìm hiểu các nàng nhiều một chút, nói không chừng có thể phát hiện các nàng không chỉ là mang theo mục đích riêng tiếp cận ngươi, có lẽ là bị sắc đẹp của ngươi mê hoặc thì sao?”Vân Miên tiếp tục nói: “Trên đời này không có nhiều nam nhân ưu tú như ngươi đâu? Chỉ cần ngươi nguyện ý, các nàng đều có thể đào tim đào phổi ra cho ngươi.”“ Ngươi là đang khen trẫm sao? Thật là một con chim hiểu rỏ lòng người, xem ngươi ngoan như vậy, hôm nay ta để cho ngươi tự do bay lượn, ban đêm liền bay trở về đây.” Kiêu Chiến nói xong, thả chim hoàng yến trong tay bay đi, hắn quay trở lại Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.Vân Miên bay khỏi Long Tê cung, trở lại Ngự Hoa Viên dùng pháp thuật tưới hoa, còn mình thì bay lên cây đại thụ cao hai trượng nằm nghỉ ngơi.Vân Miên tay phải cầm sa bà phiến quạt quạt, tay trái lấy ra một cây kẹo bông gòn đưa lên miệng ăn, sung sướng tựa thần tiên.Đang nằm ăn, Vân Miên nghe có tiếng nói từ dưới gốc cao vang lên: “ Ăn ngon sao?”Thanh âm này rất quen thuộc, Vân Miên xoay người lại nhìn xuống, không nhìn thấy rỏ dưới gốc cây là